
ó là một khắc cuối cùng khi bà ấy gần tới phòng giải phẫu, kéo tay của ông.
"Nếu như, tôi sống ra ngoài, gả cho ông được chứ?"
Tại sao hiện tại, rõ ràng đã không có nguy hiểm tính mạng, bà lại không
chịu tỉnh lại đây? Là sợ phải thực hiện cam kết của mình sao?
Mông Kính đột nhien cười trào phúng, xoay người trực tiếp tiến vào phòng giải phẫu, tự mình đẩy Lang Phàm đi ra.
A Phàm, cho dù bà lừa tôi, an ủi tôi cũng tốt, cuối cùng tôi vẫn nguyện ý tin bà, cho dù bà không muốn hết lòng tuân thủ, dù sao tôi vẫn theo bà.
Phục Linh đột nhiên cảm giác một loại gọi là thích đập đồ vào mặt.
Có chua xót, có khổ cực, có lo lắng, nhưng cũng có hạnh phúc, có thỏa mãn, không hề tính toán tất cả, tâm không bị gò bó.
Mông Kính yêu Lang Phàm, có lẽ từ vài chục năm trước đến bây giờ chưa từng thay đổi.
Phục Linh đột nhiên cảm thấy hơi hoảng hốt, cô đang suy nghĩ năng lượng
tình yêu gì kiên trì lâu như vậy, cho dù người phụ nữ kia gả cho người
khác, đã sinh đứa bé, có lẽ đầu óc còn hơi bệnh, mà tâm người phụ nữ kia cũng chết ở rất nhiều năm trước, sao ông ấy còn có thể kiên trì lâu như vậy?
Đồng Hoa Triệu yêu là tranh đoạt, là phá hủy, bất chấp tất cả âm mưu và đoạt lấy.
Mà Mông Kính, ông ấy yêu là bảo vệ, chỉ cần nhìn bà ấy hạnh phúc, yên lặng nhìn bà ấy là tốt rồi.
Phục Linh có phần kính nể ông ấy, một người đàn ông như vậy đáng giá để tất cả những người đã từng yêu phải kính nể.
Cô chậm rãi đi tới,cũng giúp Mông Kính, sau đó nhẹ nhàng nói: “Chú Mông, thật ra thì mẹ cháu rất hạnh phúc, bởi vì bà ấy có một người đàn ông
yên bà như vậy.”
Toàn thân Mông Kính đột nhiên run lên, thân thể cương cứng, sau đó ông
nhếch miệng cười cười: “Yên A Phàm, là chuyện tốt đẹp nhất trong đời
chú.”
“Vâng.”
Như nam sinh nhỏ tuổi thổ lộ, ánh mắt Mông Kính dịu dàng nhìn Lang Phàm: “Nếu như ban đầu, sớm một chút thì đã tốt hơn rồi.”
“Chú Mông, khi mới bắt đầu đều không thể dự liệu tất cả mọi chuyện trên
thế giới này, sau này phải dựa vào chính mình đi thay đổi tất cả mới
phải, giống như mang về một cây nhỏ từ sa mạc, có vài người biết rõ
không thể nuôi sống, lại phí hết tâm tư để nuôi sống, thời gian, tinh
lực thậm chí tiền bac, coi như nuôi không sống cũng sớm có dự liệu,
nhưng nếu như nuôi sống thì sao? Thật sự là một loại vui mừng và thỏa
mãn như thế nào đây?”
Mông Kính không nói ra lời.
Nhiều năm như vậy, ông không dám vượt qua giới hạn, ông cảm thấy chỉ cần nhìn Lang Phàm sống thật khỏe mạnh là tốt rồi, không thèm nghĩ đến
những thứ khác nữa, mỗi đêm khi bà ấy mộng du thì đi theo bà ấy, sau khi bà ấy ngủ thì giúp bà ấy đắp chăn, vì bà ấy mà từ chối chức vụ trong
quân đội, dứt khoát đi đến đất nước xa xôi làm việc.
Nói là làm việc không bằng nói là bảo vệ Lang Phàm.
Mà nhiều năm qua, ông chưa bao giờ hối hận.
“Tiểu Kính, trời lạnh rồi, nên mặc thêm quần áo.” Đó là khi ông ròi khỏi Provence, sẽ phải đi một địa phương rất lạnh.
Lần đầu tiên bà ấy chủ động rời khỏi thị trấn nhỏ xinh đẹp đó, mặc sườn
xám màu tím hoa văn hình mây tìm đến ông, đưa cho ông một cái áo khoác
ấm áp chống lạnh.
Cuộc đời này ông chưa từng cảm thấy thảo mãn như thế, giống như chuyện
và sự vật tốt đẹp nhất trên đời này đều đập vào đỉnh đầu của ông, để cho ông vui mừng mà quên hết tất cả.
Cho dù ông đến chỗ dưới mười mấy độ, mặc quần áo chưa tính là rất dày mà bà ấy đưa, Mông Kính cũng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Thật là kỉ niệm ấm áp.
Ông cúi đầu nhìn Lang Phàm đang nhắm mắt lại, sắc môi và sắc mặt trắng bệch như nhau.
Sau khi đưa Lang Phàm vào phòng chăm sóc đặc biệt, Mông Kính yên lặng
ngồi ở bên giường không đi, mắt không nhúc nhích nhìn Lang Phàm, hình
như muốn khắc dáng vẻ bà ấy vào trong đầu của mình.
“Đời này A Phàm luôn không như ý.” Ngồi bên cạnh Phục Linh, Mông Kính
đột nhiên nói, sau đó lời nói đột nhiên chuyển đề tài một cái: “Thiệu
Đình vẫn khỏe chứ?”
“Cha cháu khá tốt.”
“Những năm nay ông ấy cũng cực khổ.”
Phục Linh suy tư một chút nói: “Cha cháu có thể cảm thấy không khổ cực
chút nào, ông ấy đối đãi với cháu như con gái ruột vậy, không có so sánh giữa con gái ruột và con gái nuôi, cháu chính là con gái của ông ấy,
không ai có thể phủ định.”
“Thiệu Đình đảm đương nổi lời nói của cháu.”
“Chú Mông,” Phục Linh đột nhiên hỏi “Cháu có thể hỏi chú một chút, chả ruột cháu là một người như thế nào sao?”
“Cháu nói anh Sâm hả?” Mông Kinh đột nhiên cúi đầu nở nụ cười trong ánh mắt bắt đầu hiện lên vẻ kính nể.
“Ông ấy là anh hùng, ít nhất ở trong cuộc đời chú, chú chưa từng gặp qua người nào có năng lực và sức quyễn rũ đều nổi bật như vậy, A Phàm yêu
ông ấy, chú cũng không cảm thấy kỳ lạ.”
Hình như đánh giá rất cao rồi, Phục Linh nghĩ kĩ, hình như cha cũng đánh giá rất cao cha ruột cô đấy.
“Người khác đều nói thế gian này không có ai thập toàn thập mỹ, nhưng A
Sâm chính là một người đàn ông thập toàn thập mỹ.” Đây là Mạnh Thiệu
Đình đánh giá Mạc Sâm.
“Cháu đi ra ngoài chuẩn bị cơm cho chú.”
“Được.” Mông Kính cũng không cự tuyệt.
_________________________________
“Bà ấy hận tồi.” Đồng Hoa Triệu dùng giọng khẳng đ