
tưởng tượng
nổi.Đinh Tuấn Kiệt chịu nhục thế là quá đủ, mắt vằn lên. Lúc này con chó dở hơi lại bắt đầu sủa nhặng lên khiến tâm trạng anh tồi tệ đến cực
điểm. Lâm Tiểu Nê đờ người ra vì sợ, cô không ngờ anh chàng ngày thường
vốn hiền lành lại phản ứng mạnh đến thế. Tuy sợ tái mét mặt nhưng cô
nàng vẫn bướng bỉnh lên giọng: " Chưa lấy nước rửa chân hắt cho là may
cho anh lắm rồi đấy!"Đinh Tuấn Kiệt vừa lấy tay vuốt nước trên mặt vừa " hừ" một tiếng rồi chỉ ra cửa quát tướng lên: " Đi ngay!"Đinh Tuấn Kiệt
thề rằng nếu lúc đó Tiểu Nê còn tiếp tục lèo nhèo có lẽ anh sẽ phá lệ
không đánh phụ nữ.May mà cô nàng cũng biết điều ngậm miệng lại rồi sợ
hãi lùi về phía sau, Vương Giả cũng vừa sủa vừa chạy theo chủ nhân. Đinh Tuấn Kiệt tức giận đóng sập cửa lại.Đêm hôm đó Đinh Tuấn Kiệt nhớ tới
quê hương yêu dấu xa xôi của mình, nhớ tới người thân bất giác khóc ấm
ức.Nếu như hôm đó bà Lâm không tới nhẹ nhàng khuyên nhủ anh, những câu
nói đó giống như lời mẹ nói với con trai khiến anh cảm động, nếu không
có lẽ giờ đây Đinh Tuấn Kiệt đã rời khỏi nhà họ Lâm.Sau đó Đinh Tuấn
Kiệt ước gì hôm đó mình đã rời khỏi nhà họ Lâm, nếu vậy anh đã không yêu người không nên yêu này.Mấy tuần sau, Đinh Tuấn Kiệt và Lâm Tiểu Nê
chiến tranh lạnh với nhau. Thực ra anh cũng không muốn làm dữ với "con
nhóc" này lâu như thế bởi từ lâu anh không còn giận cô bé nữa, có điều
anh không muốn mình là người lên tiếng làm lành trước mà thôi.Nhưng con
chó chết tiệt kia lại là kẻ rắc rối chuyên đổ thêm dầu vào lửa. Mỗi lần
nhìn thấy Đinh Tuấn Kiệt nó lại nhảy xổ ra sủa nhặng lên không ngừng,
rồi đuổi theo anh, có mấy lần còn tới cắn rách ống quần của anh. Nhưng
Đinh Tuấn Kiệt vẫn tránh không xung đột với con chó Vương Giả chết tiệt
cứ cố ý gây sự.Có một lần nó đuổi theo Đinh Tuấn Kiệt vào tận cửa phòng
ngủ, trong lúc khẩn cấp Đinh Tuấn Kiệt chỉ kịp vớ lấy chậu xương rồng
cảnh. Vương Giả thừ thắng nhảy lên, mũi đụng ngay phải gai xương rồng
nhọn liền rên ư ử, cụp đuôi chạy thẳng. Từ đó nó hận Đinh Tuấn Kiệt tận
xương tủy. Đinh Tuấn Kiệt cũng hận không thể nấu nhừ con chó khỉ gió
này. Ngày nào cũng vậy cứ ra khỏi cổng là anh liền ôm lấy chậu xương
rồng, tuy cách này hơi phiền phức nhưng cũng rất hiệu quả. Vương Giả
cũng biết điều, chỉ dám sủa hoắng lên nhưng vẫn giữ khoảng cách năm bước chân với Tuấn Kiệt.Lâm Tiểu Nê cũng biết thói xấu của chó cưng, nhưng
cô cố làm ra vẻ không biết.Anh tự cảm nhận thấy số lần gặp Tiểu Nê ngày
càng nhiều, thì ra đã gần đến kỳ nghỉ Quốc Khánh một tuần.Những ngày
nghỉ dài có chủ bên cạnh con chó càng ngông cuồng, sáng nào Đinh Tuấn
Kiệt đi làm cũng kiếm cớ gây sự.Một hôm, Đinh Tuấn Kiệt dậy muôn hơn
thường lệ, khi anh tỉnh hẳn thì trong nhà không còn ai nữa. Vội vội vàng vàng đánh răng rửa mặt, anh chẳng còn thời gian quan tâm tới kiểu tóc
của mình, anh sải bước dài ra khỏi cửa, quên mang cả bùa hộ mệnh của
mình - chậu xương rồng.Con chó theo thói quen lại nhảy xổ về phí Đinh
Tuấn Kiệt rồi sủa mãi không thôi. Xem ra nó đang muốn cắn chân anh, lúc
nguy cấp mới nhớ ra sự lợi hại của chậu xương rồng. Anh chàng đưa mắt
nhìn xung quanh thì đụng ngay đôi dép lê Tiểu Nê để ngoài cửa liền vội
vàng nhặt lên, giả vờ nâng lên cao giống như đang bê chậu xương rồng rồi tiến về phía con chó điên kia dọa: " Đừng có dại mà lại gần, mày nhìn
rõ đây là cái gì chưa?"Anh khom người rồi lớn tiếng dọa tiếp: " Đây
chính là cây xương rồng mà mày rất sợ đấy ( cái dép của Tiểu Nê cũng màu xanh). Hừ, hừ...sợ rồi hử?"Quả nhiên Vương Giả không dám tiến lên nữa
nhưng vẫn ngoan cố sủa, nó cúi đầu cụp đuôi đứng một chỗ." Ha, ha...sợ
rồi hả? Biết điều thì cút vào chuồng của mày, nếu không...vút vút" Anh
cố tình vụt chiếc dép vào không khí khiến Vương Giả sợ hết hồn lùi về
sau mấy bước.Tự dưng Đinh Tuấn Kiệt nhận ra mình tài trí hơn người, gặp
lúc nguy nan vẫn bình tĩnh như thường, anh đắc ý hét toáng lên: "Con
giời à, muốn đấu với tao thì phải chờ mười năm nữa."Lúc này con chó lại
xông lên phía trước, Đinh Tuấn Kiệt sợ hãi giơ dép lên dọa: " Mày có
điên không đấy? Mày quên đây là cái gì rồi hả? Đây là cây xương rồng mà
mày sợ nhất đấy! Con chó chết tiệt, còn không mau đầu hàng đi, nếu không tao biến mày thành chó ghẻ bây giờ..."" Gâu, gâu..." Vương Giả không
đợi anh nói hết liền nhảy xổ lên cắn chiếc dép rồi giật khỏi tay Tuấn
Kiệt, nó cứ lắc lư khóai chí gặm nát vật thế thân kia.Đinh Tuấn Kiệt
tranh thủ nhặt cặp công văn rồi chạy vọt ra cổng. Lúc chạy ra ngoài, anh còn nghe thấy tràng cười khoái chí của Tiểu Nê. Hóa ra Tiểu Nê vẫn đang ở nhà, cô đang thu mình trong chăn xem báo. Vậy thì lúc nãy đoạn độc
thoại của Đinh Tuấn Kiệt với con chó vô tình lọt vào tai Tiểu Nê không
sót một từ, chả trách cô nàng cười như hóa rồ vậy.Lúc Đinh Tuấn Kiệt
khóa cổng, anh đỏ bừng mặt vì ngượng. Tối hôm đó Đinh Tuấn Kiệt vào
phòng ngủ thì đụng ngay phải Tiểu Nê, cô nàng mỉm cười, rồi dùng tay ra
dấu với anh: "***" rồi ôm lấy Vương Giả chạy đi. Đinh Tuấn Kiệt nghĩ mãi tới đêm mới hiểu được thông điệp lúc tối của Tiểu N