
ỉm cười lịch sự, còn
khi Đinh Tuấn Kiệt nói chuyện với cô, cô cũng đáp lại một cách lịch sự.
Thực ra ai cũng biết đó là sự khách sáo.Đinh Tuấn Kiệt thật sự cảm thấy
không thoải mái về cách cư xử của Tiểu NêMột hôm Đinh Tuấn Kiệt đang ở
nhà một mình, không có việc gì làm, anh vô tình giở tấm drap có dấu vết
"cái ngàn vàng" của Tiểu Nê. Anh thần người ra trên ghế sofa, nhớ lại
những kỉ niệm giữa anh và Tiểu Nê trước đây, khi hai người chung sống
dưới một mái nhà.Phàm là người thì ai cũng có lòng ích kỷ, ai cũng đều
tự hào được là một người giỏi giang luôn một lòng một dạ thương yêu
mình. Đinh Tuấn Kiệt cũng là con người, anh giải thích sự bất mãn phát
sinh khi Tiểu Nê thay đổi là sự ích kỷ, sự sĩ diện tâm lý. Từ trước đến
nay anh luôn không coi trọng tình cảm của mình đối với Tiểu Nê.Mãi cho
đến ngày anh tròn 28 tuổi, tận mắt nhìn thấy Lâm Tiểu Nê ôm hôn một
người đàn ông khác, anh mới bừng tỉnh, mới hiểu một cách rõ ràng hai chữ " tình yêu", hai chữ mà trước đây anh luôn tìm cách trốn chạy và cho nó là căn nguyện của tội ác.Anh yêu Lý Gia Nam, một tình yêu giống như sự
kính yêu đối với người hơn tuổi, đó là một thứ màu mãi mãi đơn sắc, đó
là một kiểu tình thân, bạn có thể nói bạn không yêu người thân của mình
sao?Anh cũng yêu Lâm Tiểu Nê, nó cũng giống như dòng thủy triều đã xuất
hiện từ lâu trong anh nhưng anh không dám đối diện. Đó là một kiểu sắc
màu đầy ảo tưởng và mơ mộng đến diệu kì. Đó là thứ tình cảm nhẹ nhàng
nảy sinh trong lòng anh, có thể nói là đẹp vô cùng, đó là dục vọng, là
ham muốn chiếm hữu ích kỷ mà bản thân anh cũng không muốn người khác
nhìn thấy.Tình thân là sự vĩnh hằng, nhưng lại không dễ gì phát hiện từ
đáy lòng của mỗi con người, chỉ những khi nhớ nhung thì chúng ta mới có
thể cảm nhận được vị ngọt của nó một cách rõ ràng.Tình yêu trái lại là
thứ tình cảm nảy sinh trong khoảng khắc, nó giống như một ngọn núi lửa
vậy, khi nó phun trào, nó rất mãnh liệt, cuồng si, không gì có thể ngăn
chặn được.Bạn có thể để hình ảnh của người thân giống như khe suối chảy
róc rách suốt cuộc đời bạn, nhưng bạn không thể lạnh nhạt với người mình yêu dù chỉ một giây.Vì vậy tối hôm đó khi Đinh Tuấn Kiệt nhìn thấy
người con trai quen thuộc ở nhà họ Lâm đang nắm tay Tiểu Nê - người con
gái trước đây luôn ở bên anh, anh mới ý thức được rằng, khi anh để cho
ngọn lửa tình của mình đóng băng lại, thì đã vô tình giúp cho người khác phun trào.Anh cảm thấy thật khó chấp nhận, anh bắt đầu trở nên nhạy bén và muốn tấn công, anh trở thành động vật giống đực hung dữ nồi điên lên để giành lại bạn tình....Dưới sự dạy dỗ của Lâm Quốc Quần, Đinh Tuấn
Kiệt giống như bọt biển, không ngừng hấp thu những kinh nghiệm và tri
thức từ Chủ Tịch, kỹ năng làm ăn trong chốn thương trường của anh ngày
càng thành thạo, từ khả năng quan sát đến tác phong làm việc càng vượt
trội so với những thanh niên cùng trang lứa. Lâm Quốc Quần dần dần để
anh tham gia vào một số cuộc họp cơ mật của công ty. Được sự xem trọng
của Chủ Tịch, mọi người trên dưới công ty đều nhìn Đinh Tuấn Kiệt bằng
một con mắt khác.Cách nghĩ của Lâm Quốc Quần rất dễ lý giải, Đinh Tuấn
Kiệt được xem là người có năng lực, phải đem công ty mà mình phải vất vả bôn ba nửa đời người mới có được gia cho một người xa lạ là một việc
không dễ dàng gì. Nhưng nếu là con rể trong nhà thì cũng yên tâm hơn.Khi sự tin yêu của ông Lâm Quốc Quần đối với Đinh Tuấn Kiệt rõ ràng hơn thì ông bắt đầu bàn với vợ: "Nếu chung nó sớm kết hôn với nhau thì tôi cũng có thể về hưu, và khi đó có thể ngồi ở nhà mà bồng bế những đứa cháu
kháu khỉnh, bụ bẫm, như thế chẳng tốt lắm sao?"Bà Lâm liền mắng lại
chồng và nói ông nằm mơ à, nhưng thực ra trong thâm tâm bà cũng rất quý
mến Đinh Tuấn Kiệt, chẳng qua vì không muốn thua chồng.Thế là trong khi
hai vợ chồng già sôi nổi bàn tính thì Lâm Tiểu Nê và Đinh Tuấn Kiệt lại
không hề có động tĩnh gì.Lúc này đang là tháng Tư, đúng mùa hoa nở rộ,
cây liễu ngoài cửa sổ nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió, ánh nắng mặt trời ấm áp mà không gắt, gió mát lành mà không lạnh. CHính là mùa khiến con
người ta cảm thấy thoải mái vui vẻ nhất trong năm. Thím Trương đi chợ
mua thức ăn, trước khi đi miệng còn lẩm bẩm mua một cái bánh ga tô thật
to, Tiểu Nê vẫn chưa đi làm về. Bà Lâm vừa xem tivi vửa gọt hoa quả cho
chồng và Tuấn Kiệt đang ngồi cạnh, họ đang tận hưởng ý vị của mùa xuân
đáng quý nhất trong năm.Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai tám của Đinh
Tuấn Kiệt. Đinh Tuấn Kiệt nói với mẹ nuôi bằng giọng trầm ấm mọi khi
rằng mẹ anh sinh anh đúng lúc thời tiết không lạnh, cũng không nóng.
Nhưng anh thực sự không hiểu nổi tại sao sinh nhật của người con trai đã trưởng thành lại vẫn ăn bánh ga tô, anh nói mình đâu còn là trẻ con
nữa." Các con là con trai, con gái của mẹ, trong mắt mẹ các con mãi mãi
là trẻ con." Bà Lâm vừa cười vừa giải thích.Người nói thì không có ý gì, nhưng người nghe lại nghĩ khác. Đinh Tuấn Kiệt sau khi nghe mẹ nuôi nói những lời chan chứa tình cảm như vậy, anh cảm thấy vô cùng xấu hổ khi
nhớ lại mục đích ban