
ìn nàng từ nhỏ lớn lên.
Nàng nhất thời xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, đứng dậy liền hướng cây cột trụ mà lao tới. Nhưng nàng còn chưa chạm đến cột trụ đã bị chưởng phong Sở Phong đánh ra làm chệch hướng. (Quyên tỷ muốn tự sát kìa =.= Haizz! Có ai hiểu nỗi khổ của người edit ta đây khi phải làm những đoạn đau lòng này)
Thấy nàng lấy thủ đoạn kịch liệt như vậy phản kháng, Sở Phong mặt nhăn mày nhíu nói: “Đừng nghĩ dùng phương thức gì để né tránh. Nếu ba ngày sau ta không thấy ngươi hảo hảo làm nương tử của ta, ta cam đoan thế nhân sẽ biết muội muội của Tiết Liệt Quận chúa, trang chủ của Lăng Ba trang viên chỉ là một nữ nhân dâm đãng. (Thề với trời đất, ta chưa bao giờ phải dùng đến những từ thô bỉ, khiếp đảm như thế này *tức hộc máu* Một đời làm văn trong sáng của ta nay còn đâu!)
Ý uy hiếp của Sở Phong đã quá rõ ràng, chỉ cần nàng dám không lấy hắn làm chồng, hắn cũng sẽ làm phường vải Lăng Ba cùng đại tỷ của nàng – Tiết Liệt quận chúa danh hào hổ thẹn.
Nói cách khác, nàng ngay cả tìm chết để có được tự do cũng không thể.
Hắn làm sao có thể như thế đoạt đi ý chí tự do của nàng, biến nàng thành một con búp bê bằng vải bố? Mà vì sao nàng lại hoàn toàn vô lực phản kháng.
Đúng như lời hắn đã nói, nàng thực sự không nên tới đây. Nữ Quyên trong lòng chua xót nan ức, nước măt vỡ đề cuồn cuồn tuôn rơi.
Nhìn tới hàng lệ như tuyết trân châu bị đứt không ngừng rơi xuống của nàng, tâm Sở Phong co rút đau đớn từng cơn, hắn không tự chủ được mà hướng nàng tiến đến, muốn đem nàng ôm vào trong ngực mà an ủi. Nhưng Nữ Quyên quả quyết ly khai vòng tay hắn, lồng lộng chiến chiến đứng lên. (=dáng vẻ rất hùng dũng, kiên cường)
“Sở Phong!” Nàng hàm chưa lệ, lấy ngữ khí lãnh tuyệt (=lãnh khốc + tuyệt tình) mà kêu tên hắn. “Ta hận ngươi! Ngươi nếu đã cố ý lấy ta làm vợ, ta thề, ta – Lăng Nữ Quyên sẽ dùng hận thù cả đời này mà báo đáp ngươi.”
Nhìn Nữ Quyên cùng Lý chưởng quỹ rời đi, Sở Phong ngạc nhiên phát hiện ngực mình như bị phá thành một khoảng trống rộng lớn.
Nàng sẽ dùng cả đời này để hận hắn? Hắn – Thượng Quang Sở Phong muốn kết hôn với một nữ nhân sẽ dùng cả đời này hận hắn.
Hắn không nghĩ sẽ bức ép nàng như vậy, nhưng lửa giận cùng dục niệm đã che dấu lý trí của hắn, mới có thể làm cho sự tình diễn biến thành tình thế như bây giờ. Hắn đến tột cùng là làm cái gì, vẫn là làm sai.
Không, hắn làm vậy là đúng! Hắn lắc đầu tự nói với chính mình, nàng chính là công cụ giúp hắn hồi phục thân nam nhi, chỉ cần mục đích đạt thành, hắn sẽ không quan tâm bất kể là nàng có hận hắn hay không. (Có chắc không Phong ca? *nhướn mắt nghi ngờ* Tới nước này rồi mà còn nói vậy thì em cũng bó tay rồi, chả biết làm gì với ca nữa.)
Hắn không nên có tình cảm với nàng, cũng sẽ không có tình cảm với nàng. Nàng chính là một nữ nhân, cùng với nữ nhân khác đều giống nhau.
Nhưng, vì sao tận sâu nơi đáy lòng, có thanh âm nói cho hắn biết – Thượng Quan Sở Phong, ngươi mười phần đã làm sai rồi.
***
“Nhị tiểu thư, ta … cái gì cũng chưa nghe được, cái gì cũng chưa nhìn thấy, … cũng sẽ không nói cái gì cả.” Ngồi trên mã xa trở về, Lý chưởng quỹ đột nhiên đánh vỡ trầm mặc của chủ tớ hai người họ.
Nữ Quyên nghe Lý chưởng quỹ nói xong, che mặt khóc rống lên.
“Nhị tiểu thư, ngươi đừng khóc …”
Lý chưởng quỹ càng an ủi, Nữ Quyên lại càng khóc thương tâm hơn. Lão nhân gia hắn nhìn đến mà đau lòng, nhất thời tức giận đứng lên nói: “Ta quay lại cùng họ Sở súc sinh kia nói cho rõ ràng.”
Nữ Quyên giữ chặt Lỹ chưởng quỹ: “Không cần! Ngươi không làm gì được hắn đâu.”
“Nhưng ta không thể trơ mắt nhìn Nhị tiểu thư bị khi dễ như vậy.”
“Những khuất nhục ta chịu hôm nay, ta sẽ từng chút từng chút một đòi lại trên người hắn.” Nữ Quyên ngữ khí kiên nghị, trong mắt tràn ngập thống hận.
“Nhị tiểu thư … thật sự phải gả cho hắn sao?”
Nữ Quyên thống khổ gật đầu: “Chỉ có gả cho hắn mới có thể bảo đảm việc này không truyền ra ngoài. Ta tuyệt đối không thể để cho thanh danh của phường vải Lăng Ba và đại tỷ phải chịu hổ thẹn.”
Nàng ảm đạm cúi đầu, cười khổ nói: “Hắn chắc là không đến mức hướng chung quanh mà tuyên dương thê tử hắn là nữ nhân dâm đãng.” (Ta hận thằng cha nào phát ngôn ra cái từ thô bỉ, trần tục này đầu tiên! *đập bàn đập ghế* Đời này ta chưa bao giờ phải dùng đến những từ ngữ đáng khinh bỉ đến như vậy, ngay cả tả Kiều trong lầu xanh cũng chưa bao giờ dùng đến. Hừ hừ! Tức quá!)
“Nhưng là …”
“Ta đã nghĩ rồi. Ta có thể cho hắn thân thể của ta, nhưng ta tuyệt đối sẽ không để hắn nắm trong tay phường vải Lăng Ba.” – Nữ Quyên lộ ra một cái cười lạnh tràn ngập hận ý.
“Chỉ cần phường vải trên dưới đều nghe hiệu lệnh của ta, hắn có năng lực làm khó dễ ta sao? Hơn nữa, chúng ta tương đối được miễn phí thuyền vận, chuyện này cũng không hẳn là không tốt.”
“Điều này cũng đúng …” Lý chưởng quỹ đồng ý, chỉ cần Nhị tiểu thư xua đuổi khỏi ý nghĩ, chuyện hôn nhân này đối với phường vải Lăng Ba cũng không phải là không có lợi. Chỉ là, đối với nàng thì sao?
Nữ Quyên giờ phút này chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu – Sở Phong, ta sẽ c