Phương Thê hít một hơi thật sâu, rốt cuộc ấn xuống những mã số đã sớm ghi nhớ kỹ trong lòng.
Điện thoại di động vang lên một hồi mới được nhấc lên, bên trong truyền đến thanh âm quen thuộc của Tần Tiêu Nhiên.
"Phương Thê? Có chuyện gì sao?"
Phương Thê đang tính mở miệng nói chuyện, chợt truyền đến một thanh âm kiều mỵ của phụ nữ.
"A, đừng ngừng, nhanh lên một chút —— nhanh lên một chút đi——"
"Bảo bối, chớ quấy rầy, đợi một tý."
"Không được ——"
Tiếng nói vừa ngừng, Phương Thê chỉ cảm thấy trong điện thoại truyền đến thanh âm của một vật rơi xuống.
"Bé hư, sao em có thể ném điện thoại di động của anh?"
"Ai kêu anh không chuyên tâm, người ta còn muốn mà."
"Em thật là một bé hư, xem anh trị em như thế nào."
Tiếng đối thoại xa xa truyền đến, mặc dù rất nhỏ, nhưng vẫn nghe được rõ ràng.
Phương Thê cũng hiểu đang xảy ra chuyện gì, chẳng qua không có việc gì, cô cũng sẽ không gọi điện thoại cho Tần Tiêu Nhiên.
Cho nên cô vẫn không cúp máy, chờ Tần Tiêu Nhiên xuống giường nhặt điện thoại di động lên.
Nhưng rất nhanh cô biết cô sai lầm rồi.
Đầu di động bên kia không xuất hiện giọng nói của
Tần Tiêu Nhiên, mà lại truyền đến tiếng thở dốc nặng nề và rên rỉ nho
nhỏ, hai thanh âm xen lẫn ở chung một chỗ, cho dù Phương Thê ở xa như
thế, cũng có thể cảm nhận được một ít phần mập mờ.
"A, quá nhanh, em không được ——"
"Em không phải mới vừa muốn anh nhanh lên một chút sao? Sao hiện tại không chịu được?"
"Ai kêu anh lợi hại như vậy, ừ. . . . . . em thật sự không được rồi. . . . . . đừng như vậy, mệt chết người ta a. . . . . ."
Phương Thê vội vàng cúp điện thoại, đáy lòng có chút khó chịu, lại có chút phiền loạn.
Mới vừa rồi mẹ của cô gọi điện thoại tới đây, nói là ba cô lại bài bạc thiếu một trăm vạn.
Còn nói, đây là một lần cuối cùng, coi như cầu xin cô, cứu cứu ba cô.
Cô muốn cự tuyệt, nhưng nghe thanh âm cầu khẩn của mẹ, lời cự tuyệt như thế nào cũng nói không ra
Mặc kệ như thế nào, bọn họ đều là cha mẹ của cô, nuôi cô lớn thành người.
Cô đã nói sẽ thử, cho nên mới nghĩ tới tìm Tần Tiêu Nhiên vay tiền.
Nếu như có thể, cô không muốn dính đến loại quan hệ tiền bạc với anh, sợ anh coi thường cô.
Nhưng trừ anh ra, cô không biết còn có thể tìm ai.
Cô thích anh, bắt đầu từ đại học, nhưng cô lại không phải loại người mà anh thích.
Sau khi tốt nghiệp, tới thành phố này, vào công ty anh, cô muốn gần gũi anh hơn.
Nhưng đến bây giờ khoảng cách giữa bọn họ chưa từng rút ngắn qua.
Đang suy nghĩ , di động đột nhiên vang lên.
Cô nhanh chóng lấy ra, màn hình điện thoại xuất hiện tên Tần Tiêu Nhiên.
Bấm nút trả lời, cô nói: "Tiêu Nhiên, em ——"
Chưa kịp nói xong, đầu kia lại truyền đến giọng áy
náy của Tần Tiêu Nhiên, "Phương Thê, có chuyện gì chúng ta gặp mặt nói
tiếp được không?"
"Nhưng em ——"
"Cứ vậy đi, anh gọi lại cho em sau."
Tần Tiêu Nhiên không cho Phương Thê cơ hội nói, cúp điện thoại ngay, trong máy loáng thoáng còn truyền đến tiếng kêu
Phương thê nhìn di động ngây người một hồi lâu mới đem điện thoại bỏ vào túi.
Người đi trên đường, có cặp đôi lãng mạn, cũng có gia đình hạnh phúc.
Chủ nhật, được xem là ngày tốt đối với rất nhiều người.
Nhưng đối với Phương Thê, thì cô tình nguyện ở lại công ty làm thêm.
Vì lúc rảnh rỗi, cô không biết mình nên làm gì, trừ anh ở thành phố này ra, cô không còn người thân nào nữa.
Dọc theo phố, cô đi một cách bâng quơ.
Sự phiền não trong lòng không giảm bớt tý nào, cô không biết mở miệng nói sao với Tần Tiêu Nhiên.
Thật vất vả mới có can đảm mở miệng, nhưng ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có.
Một đường suy nghĩ miên man, khi cô phục hồi tinh thần, thì phát hiện bản thân đang đứng trước cửa một quán Bar.
Tên quán Bar là “Thuốc Độc”, một cái tên rất đặc biệt.
Phương thê chần chừ một lúc, rồi đi vào, đây là lần đầu tiên cô vào Bar.
Sau khi vào, cô cảm thấy nơi này không có loại không khí ngột ngạt như cô tưởng, mà mang theo một phong cách đặt biệt.
Hai màu chủ đạo ‘Đen trắng’ thể hiện phong cách riêng của quán.
"Cho tôi một ly thuốc độc." Cô ngồi trước quầy, nói với người pha rượu.
Cô chưa từng tới quán Bar, tất nhiên không biết có bán loại rượu nà
Hơn nữa, bản thân bình thường không uống rượu, nhiều nhất cô Âuống qua mấy ly bia và rượu nho.
"Thật sự muốn thuốc độc?" Người pha rượu nhìn cô đánh giá một phen , dò hỏi.
"Ừ."
Cô thuận miệng nói, không nghĩ rằng có loại rượu
tên ‘thuốc độc’, cũng không biết rượu này có giống như tên của nó không, làm cho người ta từ đó quên mất tất cả.
Người pha rượu rất nhanh đem một ly rượu đặt trước mặt cô.
Màu đen tuyền ở dưới, phía trên là một tầng màu đỏ
như máu diêm dúa lẳng lơ, màu đỏ quyến rũ, màu đen trí mạng, dường như
có vài thứ, cho dù biết rõ là chết người, nhưng vẫn không chịu được sự
mê hoặc này.
Phương thê cầm ly rượu, một hơi uống hết.
Đầu lưỡi tản ra vị cay đắng, giống loại thuốc độc
khó uống, nhưng trong vị đắng đó, lại loáng thoáng lộ ra một loại mùi vị rất đặc biệt.
Đáng lẽ rượu này phải uống từ từ, càng nếm càng có vị .
Vậy mà Phương Thê lại uống như vậy..., người pha rượu ngẩn
