XtGem Forum catalog
Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326222

Bình chọn: 10.00/10/622 lượt.

ĩa với việc đối đầu với

Ngũ Liên, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”

“Nghe ra, em rất hiểu rõ con người cậu ta!”

“Không có! Những người đó không phải đều như vậy sao?” Uất Noãn Tâm nói một

câu cho qua. “Anh không muốn suy nghĩ một chút về lời đề nghị của em sao! Trên

đường về nhà cũng phải cẩn thận! Lúc lên xe, nhớ phải kiểm tra xe. Hơn nữa phải

kiểm tra ở bên dưới xe có bom, còn có….phanh xe, bọn họ có thể động vào phanh xe

ở bàn đạp đó! Còn có bình xăng…”

“Đang lái xem trên đường, đừng nghĩ đến vụ án, nói không chừng còn có người

theo dõi. Còn nữa khi bước vào trong nhà, trước tiên cũng nên kiểm tra một loạt

các phòng…”

Nghe Uất Noãn Tâm lải nhải như pháo nổ bên tai “các loại nguy cơ rủi ro”,

lông mày của Lương Cảnh Đường càng nhướng càng cao, khóe mắt cố nén vui vẻ lại.

Đợi cho đến khi cô lải nhải hết toàn bộ, mới cười hỏi một câu: “Vẫn còn

sao?”

“Tạm thời chỉ nghĩ được đến vậy thôi, còn những thứ khác, trở về nếu nhớ ra

em sẽ gọi điện nói cho anh biết!” Nhìn thấy biểu hiện của anh một chút cũng

không nghiêm túc, giống như đang nghe cô kể chuyện hài vậy, Uất Noãn Tâm nhíu

mi. “Em không đùa giỡn với anh đây! Em rất nghiêm túc đó!”

“Anh biết rõ!” Lương Cảnh Đường uống một ngụm trà, nhẹ nhàng nói ra một câu:

“Em xem phim hình sự quá nhiều rồi đó!”

Hai con mắt của Uất Noãn Tâm thật muốn nhắm lại mà ngất xỉu. Anh không biết

nghề luật sư và nghề báo là hai nghề suy hiểm nhất sao, bất cứ lúc nào cũng có

thể đắc tội với người khác, hậu quả không phải vô cùng nghiêm trọng sao? Bản

thân thì gấp đến xoay vòng vòng, anh thì một chút lo lắng cũng không có, còn có

tâm trạng ngồi uống trà sao?

“Nói tóm lại em nói những thứ này, chỉ muốn anh suy nghĩ cho thật kỹ!”

“Tại sao em lại quan tâm anh đến vậy chứ?” Anh ngĩ lại nhìn cô, bẳng một đôi

mắt ấm áp và sáng. Nhìn không ra anh đang vui vẻ, hay là đang mong đợi.

Hai tai của Uất Noãn Tâm đỏ lên, vừa rồi còn nói chuyện lưu loát, nói một

mạch cả một chuỗi dài. Anh chỉ quăng cho cô một cậu hỏi, lại làm cho cô lúng

túng, nói chuyện lắp bắp: “Anh là thầy kiêm sếp của em, quan tâm anh là điều em

nên làm…”

“Như vậy à…” Lương Cánh Đường kéo dài âm cuối ra, có một chút nguy hiểm. Vừa

rồi còn là một người đàn ông đứng đắn quay một cái lại trở thành không đứng đắn,

đây là chuyện vô cùng đáng sợ, bởi vì bây giờ anh ấy rất…hấp dẫn. Tim gan của

Uất Noãn Tâm muốn nhảy cả ra ngoài.

“Vẫn nên nói, nói chuyện về vụ án đi!” Tiếp tục vấn đề này, bản thân nhất

định sẽ không ổn định, sẽ loạn mất, Uất Noãn Tâm liền đem lực chú ý của mình đặt

lên trên hồ sơ. “Bây giờ có thể đến nhà họ được không?”

“Ưm! Đi thôi!”

“Được!” Uất Noãn Tâm cùng với Lương Cảnh Đường đi được vài bước, đột nhiên cô

nắm lấy tay anh, nói một cách kiên định: “Bất luận xảy ra chuyện gì, chúng ta

không được lùi bước, có được không? Trinh tiết đối với một người con gái rất

quan trọng, em nhất định sẽ đem lại công bằng cho ấy!”

Lương Cảnh Đường nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nở một nụ cười ấm áp và

cũng ngầm đưa ra sự nghiêm túc không dễ dàng từ bỏ. “Yên tâm đi! Bảo vệ công

bằng, là thiên chức của luật sư, anh sẽ không lùi bước!

Biệt thự Ngũ gia. Ngũ Chấn Quốc tay chống gậy, đứng ở bên ghế sofa tiếp điện

thoại. Tuy đã ngoài bảy mươi tuổi, đầu tóc bạc phơ, nhưng nhìn ông vẫn rất uy

nghiêm, tinh thần minh mẫn, dáng đứng ngay thẳng. Không khó nhìn ra lúc còn trẻ

ông vô cùng uy phong lẫm liệt.

Lúc hai người làm mang nước và thuốc lên để ở bên, nhìn thấy sắc mặt của ông

ngày càng đen, không tránh khỏi có chút sợ hãi. Tình tình lão thái gia không

tốt, mọi người đều hiểu rõ, ngoại trừ… đứa cháu đích tôn bảo bối Ngũ Liên. Mỗi

lần cậu ấy đến, đều dỗ cho lão thái gia cười đến hiếp mắt, cậu ấy chính là cứu

tinh của các cô.

“Đây là lời của nó sao?” Tiếng nói lộ ra khí chất quân nhân đầy sức uy

hiếp.

“Vâng! Tôi đã truyền đạt hết toàn bộ lời nhắn của ngài, nhưng thái độ của

biểu thiếu gia rất cương quyết.”

“Nghịch tử! Cô chấp giống y như mẹ nó vậy!” Ngũ Chấn Quốc tức giận, cúp điện

thoại một cái rụp. Ông cho rằng nó là cháu ngoại của ông, nó thật sự sẽ làm như

vậy với ông sao?”

“Ai lại chọc cho lão thái gia tức giận rồi, giải quyết không ổn thỏa sao?”

Một tiếng cười trêu chọc vang lên, sau đó Ngũ Liên bước vào trong phòng. Tinh

thần phấn chấn, mọi người ở trong phòng kinh ngãc nói không nên lời, khiến cho

hai cô người làm đỏ cả mặt. “Tiểu thiếu gia!”

“Hừm? Còn ai? Không phải là do đứa nghịch tử nhà ngươi sao?” Ngũ Chấn Quốc

như ngồi trên đốc lửa, tiếp đón Ngũ Liên bằng cách dùng cây gậy đánh vào bắp tay

anh.

Ở ngoài nhìn động tác có vẻ rất nhẫn tâm, nhưng kỳ thực không có bao nhiêu

lực hết. Ông đang tức giận, nhưng cũng không nỡ làm tổn thương đứa cháu bảo bối

của mình.

Ngũ Liên lại đau đến nổi kêu “oa oa”. “Ông à, ông xuống tay cũng ác thật đó!

Đã mấy tháng không gặp, vừa gặp mặt, ông đã tàn nhẫn đánh đứa cháu bảo bối như

thế này sao?”

“Bớt đùa giỡn cho ông!” Ngũ Chấn Quốc ngồi trên số sofa, cơn tức giận vẫn còn

chưa hạ xuống.

Ngũ Liên vội vàng c