
hành tập đoàn lớn nhất Đài Loan. Bởi vì anh đủ vô tình, không có điểm yếu. Chỉ cần có bất kỳ kẻ nào muốn cản đường, anh sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn dọn sạch sẽ. Ngay cả khi cả gia đình đối thủ nhảy lầu tự sát, ánh mắt vẫn không có có chút áy náy.
Người anh quan tâm, chỉ có hai người, một người chính là Nam Cung Thiếu Khiêm!
Cô lại rất thông minh, nắm được điểm này!
“Thiếu Khiêm rất để ý quan hệ giữa hai chúng ta, cho nên tôi đã cố gắng giả vờ ra vẻ hài hòa rồi. Tôi đồng ý hợp tác, nhưng điều kiện là, tôi muốn làm việc!”
“Cô dự vào cái gì cho rằng, tôi sẽ đồng ý sao? Cô đừng quên, vận mạng của cha cô đang nằm trong tay tôi! Chỉ cần tôi động tay, ông ta có thể bị chặn mất con đường làm quan, thật chí… có thể khiến ông ta thành tội phạm tử hình! Theo tôi biết được, mấy năm gần đây, ông ta đã nhận hối lộ đủ để tử hình hơn 10 lần đấy!”
Hai tay Uất Noãn Tâm nắm chặt có chút nới lỏng, trong lúc này, nếu như cô lùi bước, thì cô liền thua một cách thê thảm.
“Tôi thật sự có rất nhiều thứ bị anh nắm được, không có sức phản kháng anh. Nhưng tôi chỉ cần có Thiếu Khiêm, thì đã đủ rồi. Yêu cầu của tôi, chẳng qua chỉ là sự an toàn của cha, nhưng điều anh muốn… đó là tâm trạng vui vẻ của Thiếu Khiêm.”
“Cô là người phụ nữ đầu tiên có gan thương lượng với tôi!”
“Cho nên, đáp án của tôi là…” Mặc dù biết anh rất quan tâm Thiếu Khiêm, nhưng trong lòng vẫn sợ hãi không yên, sợ anh giở thủ đoạn.
“Tôi có chọn lựa nào khác sao?” Nam Cung Nghiêu đan hai bàn tay lại chống lên bàn, đốt ngón tay chống chiếc cằm. Trong đôi mắt mưu mô có những đợt sáng lung linh, khóe miệng nhếch lên khó lường. Trừng mắt nhìn cô rất lâu, sau một hồi, mới mở miệng. “Cô nói đúng rồi, tôi chỉ muốn em trai mình vui vẻ thôi! Ngày thứ hai ra đi ra ngoài một cách trót lọt, Uất Noãn Tâm mới dám khẳng
định, Nam Cung Nghiêu đã thỏa hiệp rồi. Một tuần tiếp theo, ban ngày cô ở văn
phòng luật sư, tối lại chăm sóc cho Nam Cung Thiếu Khiêm, bận đến đầu tắc mặt
tối. Nhưng nghĩ đến bản thân đang phát huy tinh thần chính nghĩa, cả người lại
tràn đầy năng lượng.
Thư ký gõ cửa bước vào: “Tiểu Uất, có một vị đang ở phòng khách đợi boss đó.
Boss hiện tại chưa thể quay về ngay, nên em xuống dưới tiếp đón nha?”
“Ưm! Được! Em xuống ngay bây giờ nè!” Uất Noãn Tâm vội vàng sắp xếp hồ sơ
lại, đi đến phòng khách. Mở cửa ra, người đàn ông trước mặt, chính là kẻ mà cô
hận đến nghiến răng nghiến lợi – Ngũ Liên. Một đôi chân dài gác lên bàn trà,
không có lời nào tả được dáng vẻ bình thản, ung dung, phóng túng của một công
tử.
Nhìn thấy người bước vào, anh ta chỉ liếc mắt một cái với dáng vẻ ngạo mạn.
“Cô là ai? Tiểu tử kia đâu?”
Nhìn thấy anh bày ra bộ dạng cao ngạo, Uất Noãn Tâm muốn đánh cho anh ta một
phát, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn. “Boss đang họp, không thể ra ngoài lúc này. Tôi
là trợ lý của anh ấy, có bất cứ chuyện gì, ngài có thể nói với tôi! Tôi sẽ
truyền đạt lại cho anh ấy!”
“Chỉ đưa một người trợ lý nhỏ bé đến tiếp đón, quả thật không coi Ngũ Liên
này ra cái gì mà!”
“Vậy ngài có thể đến vào lúc khác!”
Ngũ Liên lần đầu tiên bị người khác làm mất mặt, đã vậy còn là đàn bà nữa
chứ! Não của cô ta có chứa nước, hay là mắt bị đuôi rồi sao? Cho dù không biết
anh là ai, nhưng với khuôn mặt và dáng vẻ như vậy, ít nhất phải mê mẫn đến xoay
vòng vòng chứ.
“Đứng lại!”
Uất Noãn Tâm dừng lại, đưa lưng về phía anh, trên khuôn bày lộ ra vẻ chán
ghét cùng cực.
“Cút về đây cho tôi!”
Anh ta lại có thể khiếm nhã vậy sao?
Uất Noãn Tâm hít một hơi, quay trở lại. Trên khuôn mặt đen thui, đè nén xuống
không thèm nhìn anh.
“Quay mặt qua đây!” Nhìn thấy cô không động đậy, Ngũ Liên thật sự cư xử có
chút thôi bạo. “Tôi nói cô quay người lại! Cô điếc rồi sao!” Nhặt cái gạt tàn
thuốc lên, ném về phía cô.
Một luồng gió thổi ngang bên tai của Uất Noãn Tâm, ngay sau đó liền nghe thấy
tiếng của thủy tinh và vách tường kế bên truyền đến, “ầm ầm” vỡ nát rơi xuống
đất. Nhân viên bên ngoài bị tiếng vang làm cho hoảng sợ, nhưng không dám bước
vào. Chọc giận Ngũ gia, gánh không nổi, không ai dám chọc vào vị đại gia này
đâu!
Trong lòng Uất Noãn Tâm mắng hết tám đời tổ tông của anh, không muốn gây thêm
xung đột, nên mới quay người lại.
“Tôi hình như đã thấy qua cô…”
“Ngài nhận lầm người rồi! Tôi chưa từng gặp ngài!” Uất Noãn Tâm đẩy kính lên,
cố ý cuối đầu thấp chút. “Tôi mang thêm trà đến!”
Nước trà nóng hổi đổ vào torng ly, cô có hàng trăm ngàn kích động ở trong
lòng khi phải trực tiếp đón tiếp Ngũ Liên. Đồ thối tha! Cầm thú! Khốn khiếp!
Đổ đầy trà, mang đến trước mặt của Ngũ Liên, ánh mắt xẹt qua một tia, gỡ mắt
kính của cô xuống trong chớp nhoáng, Uất Noãn Tâm định đưa ra ngăn lại, nhưng
động tác của cô lại châm hơn anh. “Anh…”
“Thì ra là Nam Cung phu nhân…” Ngũ Liên ý tứ sâu xa nói một câu, ánh mắt màu
đem xinh đẹp có bao nhiêu ý đồ xấu xa nhìn chằm chằm cô. Bởi vì bộ dạng ngạc
nhiên cùng
xấu hổ của cô, làm cho khóe miệng của anh nhếch lên cười, xấu xa
cùng phóng đãng. “Đã lâu không gặp! Rất nhớ đó nha…”
Âm thanh trầm thấp và gợi cảm của anh, giố