
hạy đến, cười với ông. “Làm sao vậy? Hay ông cháu mình đến
phòng tắm hơi nha? Còn không bơi lội cũng được! Hay là đi hết cả hai luôn ông
thấy sao?”
“Xảy ra chuyện lớn, mà vẫn còn có tâm trạng nói đùa sao?”
“Chuyện gì vậy ông?” Ngũ Liên bây giờ mới chợt nghĩ đến, bất chợt nhận ra:
“À, có phải ông đang nói đến vụ án cưỡng bức đó à! Con còn tưởng chuyện gì
lớn!”
“Chuyện này còn không lớn sao? Nếu không phải ông giúp con ếm nhẹ xuống, thì
bây giờ đã có trên tất cả mặt báo rồi, con nói xem cái mặt của ông còn biết để ở
đâu nữa? Con thích vui đùa, ông từ trước đến giờ không quản, nhưng tại sao lại
có thể làm ra chuyện bại hoại như vậy chứ? Thật mất mặt!”
“Ông à, ông là người hiểu cháu nhất mà! Ông nghĩ cháu muốn là loại người đó
sao? Dựa vào thân phận Ngũ thiếu gia, loại con gái nào muốn mà không có được,
cần phải đi cưỡng bức một đứa con gái vị thành niên sao? Khẩu vị của cháu không
nặng đến mức đó đâu!
Nghe anh nói câu đó, Ngũ Chấn Quốc mới chợt nhận ra sự việc có gì đó không
đúng, bán tính bán nghi hỏi: “Theo ý cháu… là có kẻ rắp tâm muốn hại cháu
sao?”
“Rất rõ ràng mà!” Ngũ Liên duỗi cánh tay ra, lười biếng nằm dài trên sofa,
hai chân bắt chéo nhau, vẫn có tâm trạng ngồi chơi với cái di động, một chút lo
lắng cũng không có.
“Cháu gần đây có đắc tội với ai không?”
“Việc này có thể rất nhiều… ông không biết là có biết bao công ty đang đỏ mắt
lên với cái mỏ quặng ở Đài Loan sao, ông lại bắt cháu tiếp quản. Người ta nhìn
cháu thấy chướng mắt, muốn chỉnh cháu, một chút cũng không có gì là lạ.”
“Khốn khiếp! Cũng không nhìn cho kỹ đã động vào cháu của ai!” Ngũ Chấn Quốc
tức giận lồng lên. “Để cho ông tra ra được, ông nhất định sẽ khiến kẻ đó ngẩn
đầu không lên ở Đài Loan này!”
……………………………
Uất Noãn Tâm và Lương Cảnh Đường buổi sáng nhanh chóng đến được nhà cô gái
Lâm Lâm bị hại, tình trạng của cô ấy không ổn định, vẫn cứ nhốt mình trong
phòng, mẹ cô ấy tiếp đón cô. Hai người từ chổ ba của Lâm Lâm nghe được một số
manh mối, biết được Lâm Lâm không nhìn thấy được mặt của Ngũ Liên, cho nên chỉ
hỏi một số câu đơn giản.
Bọn họ đợi cho đến tối, tình trạng của Lâm Lâm mới ổn định được một chút,
nhưng không thể trả lời được những câu hỏi của hai người, nên đành phải tay
không đi về.
Trên đường đi, bên tai của Uất Noãn Tâm vẫn còn phản phất tiếng khóc đau khổ
của Lâm Lâm, cô biết chuyện này đối với một nữ sinh mà nói, chịu một đả kích rất
lớn. Vì thế cô đối với Ngũ Liên càng hận thấu xương, hận đến nổi không thể lập
tức bắt anh ta trói lại chịu tội.
“Đừng nghĩ đến vụ án nữa, mặt mày của em đen thui hết rồi kìa!”
“Làm sao mà không nghĩ đến chứ, xét cho cùng việc cũng liên quan đến…mà thôi!
Anh nói cũng đúng, thật là đau lòng cho cô ấy, không bằng nghĩ thêm nhiều cách
làm sao có thể thắng được vụ kiện này, đòi lại sự công bằng cho cô ấy!”
“Em thật có tinh thần chính nghĩa đó!”
“Cho là vậy đi! Từ nhỏ em đã phải chịu rất nhiều chuyện không công bằng rồi,
rất hy vọng sẽ có người đứng ra, mở rộng chính nghĩa, nhưng đáng tiếc những con
người đó quá ít, cho nên em mới quyết tâm trở thành một luật sư. Người khác
không thể bảo vệ em, thì em tự bảo vệ chính mình, bảo vệ người khác!”
“Có nhiều lúc anh thật sự không nghĩ em chỉ mới 18 tuổi…”
“Bất quá trải qua càng nhiều, thì càng trưởng thành hơn một chút, có thể nhìn
thấu tất cả!” Trong lòng có nhiều chua xót, nhưng không thể nói với bất cứ ai,
chỉ có thể nhẹ nhàng cho qua, ít nhất nhìn bản thân cũng không cảm thấy yếu
ớt.
“Anh có thể dừng xe lại ở phía trước không, em tự mình bắt taxi về!”
“Không cần anh đưa em về sao?”
“Không cần đâu, lại không tiện đường!”
Lương Cảnh Đường cũng không tiếp tục miễn cưỡng cô, để cô xuống ở bên đường,
dặn dò vài câu, liền lái xe đi.
Uất Noãn Tâm cuối đầu nhìn mũi chân mình, hít một hơi. Một màn kiên cường vừa
kết thúc, cũng không cảm thấy nhẹ nhàng mà thở dài. Trở về lại phải chạm mặt,
cũng không cảm thấy thoải mái, thật mệt mỏi quá đi!
Về đến nhà, Uất Noãn Tâm nhanh chóng chạy đến phòng của Nam Cung Thiếu Khiêm. Muốn trước khi đi ngủ có thể trò chuyện với anh vài câu có thể giúp tâm trạng hiện tại thoải mái một chút cũng không tệ, nhưng không nghĩ đến vừa bước vào phòng lại nhìn thấy một người cô không muốn gặp – Nam Cung Nghiêu! Giống như cây đinh trong mắt vậy, vừa nhìn thấy liền hận đến nghiến răng.
Nam Cung Thiếu Khiêm nhìn thấy cô, đôi mắt trong chớp nhoáng trở nên ấm áp. “Tiểu Noãn, em trở về rồi!”
Nam Cung Nghiêu quay đầu lại, sắc mặt đen thui. Đã 12 giờ rồi, cô còn biết phải trở về sao? Những lời cảnh cáo của anh cô coi như gió thoảng bên tai sao?
“Ưm! Hai người đang trò chuyện, em không làm phiền nữa, em trở về phòng đây!”
“Đừng, đừng mà…” Nam Cung Thiếu Khiêm vội vàng giữ cô lại, rõ ràng cách nhau một khoảng, nhưng vẫn cứ vội vàng dang tay ra muốn giữ cô lại.
“Công ty vẫn còn việc phải xử lý, hai người trò chuyện đi!” Nam Cung Nghiêu đứng dậy.
“Anh, anh cũng ở lại đây đi….”
“Người em muốn gặp đã trở về rồi, chắc không hy vọng anh ở đây làm cản trở chứ!” Nhìn cậu ấy khô