
bị bỏ trong mưa đến đáng
thương… mếu máo cái mặt hờn dỗi…
- Hahahaha… – Anh bật cười khi nhìn
cái mặt của nó đang đùng đùng muốn dìm anh xuống nước cho hả giận – Đi
chơi biển mà ko tắm biển thì còn gì ý nghĩa nữa – Anh bẹo mặt nó cười
nói
- Hừ!!! biết tay với ta – nó uất ức tức xì khói, dùng 2 bàn tay
nhỏ bé ko ngừng tạt nước anh… chẳng mấy chốc anh cũng ko khác chuột lột
là bao nhiu…
cuộc chiến tranh thế giới thứ 2 bùng nổ… Trên mặt biển
rộng lớn, 2 tâm hồn nhẹ như 2 đứa trẻ hồn nhiên chơi đùa… trời đất và
mặt biển bao la giờ đây chỉ là của họ…
…
- oaaa!!! Mệt quá – Nó ngồi bệt trên bãi cát thở dốc
Anh cũng lồm cồm bò lên nằm sãi cạnh nó… Thoáng cái chơi đã hết 1 ngày…
trời bắt đầu ngã về chiều…ánh mặt trời mềm mại như tấm màn nhung trải
dày khắp 4 bề màu cam nhàn nhạt pha chút tia hồng hồng lẫn đỏ đỏ…
-
Ken…anh xem kìa…hoàng hôn đẹp quá – Nó ôm lấy 2 gối, mắt chăm chú nhìn
ánh chiều tà đổ xuống mặt biển – Thích quá, anh sướng thật, Lúc nào muốn đều có thể đến đây chơi bất kì lúc nào cùng gia đình rồi – Nó nói vẻ
mặt đầy ngưỡng mộ
- Trước giờ gia đình chưa bao giờ đến đây cùng nhau – Anh trầm giọng, khàn khàn nói
- Sao? – nó ngạc nhiên tột độ
- Mẹ và ba anh li dị nhau lúc anh 5t, anh theo ba từ 6t phải lao vào học
hỏi công việc công ty…anh luôn ngưỡng mộ những đứa trẻ cùng tuổi đc
thoải mái chơi đùa… Đến khi bước vào cấp 3, anh gặp 1 đàn anh trong công ty nghệ thuật của ba anh, anh đã tìm đc con đường riêng cho mình…ba anh lúc đầu ngăn cản quyết liệt nhưng cũng ko làm gì đc, nhưng về sau anh
vẫu là người thừa kế sản nghiệp nên con đường này anh cũng ko theo đc
lâu
Nó nhìn say sưa chìm trong nỗi buồn mà tận trong tim anh đang truyền đến nó, những giọt nước mắt vô thức lăn dài ko kiềm chế đc… Anh
nhìn khuôn mặt phút chốc bị nhuốm đầy nước mắt long lanh mỉm cười dịu
dàng xoa đầu nó…
- Kìa, sao em lại khóc
- Em xin lỗi…nhưng…nhưng… – Nó nấc lên thổn thức, 2 tay ra sức gạt đi nước mắt nhưng mãi vẫn ko hết
Anh mỉm cười ôn nhu nhìn nó, cúi người xuống nhấc bổng nó lên…
- Á!!! Anh làm gì vậy – Nó giật mình quên cả khóc hét ầm lên
Lần này rút đc bài học xương máu…nó sợ anh lại quăng nó xuống nên vòng 2
tay ôm chặt cổ anh như cái tua bạch tuộc quấn vào ko cách nào kéo ra đc… cái tướng nó buồn cười phải biết… Anh ôm lấy nó bước dần ra phía biển
mênh mông màu đỏ thẫm của ánh hoàng hôn… đi dần đến khi nước ngập ngang
eo, anh mới cuối xuống nhìn nó đang co rúm trong lòng, 2 mắt nhắm tịt
làm anh khẽ cười…
- Boo, em xem – anh nói thì thầm vào tai nó
Nó ti hí nghi ngoặc ko dám mở hết đôi mắt…nhưng rồi ko làm chủ đc chính
mình mà đôi mắt cũng toang đôi mắt… Từ trên bãi cát có thể thấy mặt trời và nước… nhưng từ dưới nước chỉ có thể thấy riêng mặt trời… mặt trời bị kéo xuống mặt biển… to và gần tưởng chừng chỉ cần với tay là có thể
chạm vào đc…
- Ken…Tuyệt quá – Nó ô a 1 tiếng quay lại nhìn anh…bắt
gặp anh đang nhìn nó trìu mến, yêu thương ko dứt…nó bất động như bị thôi miên… Lặng đi 1 lúc lâu…anh thì thầm với nó
- Boo!!! Anh yêu em
Giữa biển lớn mênh mông, sắc chiều dịu dàng bao lấy vạn vật… Một chàng trai
đang ôm bế lấy 1 cô gái nhỏ nhắn giống như chàng bạch mã hoàng tử đang
nâng niu, bảo vệ công chúa yêu quý… cả 2 trao nhau chiếc hôn nồng thật
dài…
…
- Hắt…xì…
- Em mau đi tắm kẻo cảm lạnh
Nó ngồi trên giường biễu môi chu chu cải mỏ nhỏ xíu trách cứ…
¬- Tại anh tất cả, giờ em lấy đâu ra đồ để thay chứ
Ken bi giờ mới chợt nhớ tới điều quan trọng này… lúc đầu do bực tức mới bắt cóc nó tới đây mà quên 1 thứ quan trọng… Duy nhất trên người nó là
chiếc váy trắng lúc nó mới ngủ dậy ra thì… =.=!!!… thật là *** mà… hjk
- Ở đây chỉ cò đồ của anh thôi, em mặc tạm nhé – Anh gãi gãi đầu hối lỗi, lục tìm đưa nó 1 chiếc áo thun trắng
- Áo anh àh? – Nó dơ cái áo lên nheo nheo mắt nghi ngại
Nói là áo cho vui thoy… với người 1m6 khiêm tốn toàn phần với kẻ vai ngang 8 thước, lưng dài 1 trượng thì cái áo so với cái đầm ko khác bao
nhiêu…thôi thì “có chồng còn hơn ở giá”, có còn hơn ko…xài tạm vậy… nó
cầm áo chạy vào nhà tắm… Ken cũng tranh thủ thay đồ… Anh ngã lưng lên
chiếc giường êm ái đợi nó… gác 1 tay lên tráng… mọi thứ với anh cứ như 1 giấc mơ khiến khóe miệng bất giác nở ra 1 nụ cười hạnh phúc…vậy là anh
đã có đc nó… liệu thật sự là vậy ko?… Sự dễ dàng này khiến anh lo sợ…
…Cạch…
Nó từ phòng tắm bước ra cắt ngang dòng suy nghĩ, anh bật ngồi dậy… Bỗng…
đầu thấy choáng… Nó trong chiếc áo dài ngang đùi, lộ ra đôi chân trắng
nõn, cổ áo rộng lệch xuống lộ chiếc vai tròn trịa mềm mại đồng thời làm
cho vòng 1 thoắt ẩn thoắt hiện, mái tóc ướt nước nhỏ xuống chạy dọc trên cơ thể lấp lánh như hàng trăm viên trân châu hay pha lê lấp lánh…Cả
người nó thoát ra 1 làn hơi nước mờ ảo ấm áp, hấp dẫn lạ thường… Anh
ngây ngốc nhìn nó… 1 dòng chảy nóng hổi xộc thẳng lên não rồi tràn ra
ngoài theo đường mũi 1 tiếng
…Phụt…
- Á, anh sao vậy? – Nó hoảng hồn khi tự nhiên thấy anh…phun máu Ken lảo đảo lấy tay bịt chặt mũi ngồi phịch xuống giường cố chấn tỉnh
đầu óc… Nó lo lắng chạy lại