Old school Easter eggs.
Hợp Đồng Tình Nhân

Hợp Đồng Tình Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212560

Bình chọn: 10.00/10/1256 lượt.

i vì em bỏ dở

công việc, thật là nên cảm thấy vinh hạnh! Như vậy không giống 'Hồng

nhan họa thủy sao'?"

"Em không biết sự quyến rũ của em lớn như

thế nào đâu? Nếu anh là quân vương mà nói, thì rất có khả năng vì em mà

'Từ rày quân vương không còn sớm lên triều nữa'!" Cận Thế Phong tâm tình vui vẻ nói đùa vớiYên Lam.

"Cốc cốc cốc," Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên, Kỉ Tồn Viễn bước vào: "Tổng tài, có một số văn kiện cần ngài kí tên."

Đầu điện thoại bên kia, Yên Lam nghe thấy giọng Kỉ Tồn Viễn nói: "Thế

Phong, có việc rồi, chúng ta đừng nói nữa, anh làm việc nhanh một chút,

về sớm, em chờ anh!"

"Được rồi." Cận Thế Phong thở dài, "Bye bye."

"Em cúp điện thoại đây, bye bye." Yên Lam nói xong thì cũng ngắt điện thoại.

Nghe tiếng tút tút ở bên kia đầu dây, Cân Thế Phong có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Kỉ Tồn Viễn. "Đem văn kiện đến đây cho tôi."

Thời điểm

Cận Thế Phong về nhà, trời đã khuya, bởi công việc chất đống từ mấy ngày trước phải làm, hơn nữa lúc làm việc tư tưởng bị sao nhãng vì nghĩ đến

Yên Lam cho nên mới đi làm về trễ như vậy. Lần này sẽ nghỉ ngơi vài ngày cho thật tốt.

Cận Thế Phong ung dung bước chân vào nhà, ngày mai vẫn là cần làm cho Yên Lam rèn luyện thân thể một chút, buổi sáng cần

chạy bộ, Cận Thế Phong âm thầm nghĩ đến.

"Lam Lam, mau dậy đi,

trời đã sáng rồi, ngày hôm qua nói muốn em rèn luyện một chút, mau đứng

dậy, chúng ta cùng đi chạy nào." Cân Thế Phong gọi Yên Lam, người vẫn

ngủ say sưa trên giường.

"Ưm, chạy ..." Yên Lam mơ màng đáp, đúng rồi bác sĩ Giang ngày hôm qua đã nói muốn nàng rèn luyên thân thể một chút.

Hai mắt cứ díu lại, không chịu mở ra, Yên Lam miễn cưỡng mở một bên mắt ra, dưới sự trợ giúp của Cân Thế Phong, "Ư..." Yên Lam làm nũng nói, "Thế

Phong, em rất buồn ngủ mà!!"

"Vậy cũng không đươc, em đã quên hôm qua bác sĩ nói thế nào sao? Em gần đây thân thể suy nhược, phải rèn

luyện cho tốt, mau đứng lên, đừng có lười biếng như thế, chúng ta cùng

nhau chạy nào!!" Cận Thế Phong nói không thương lượng.

"Ừm." Yên

Lam thấy Cận Thế Phong kiên trì như vậy, không nói gì nữa. Có điều hai

chân đang cố gắng ở trên mặt đất dựa vào giác quan thứ sáu mà tìm dép

của mình.

"Ưm, dép đâu rồi?" Yên Lam mơ hồ nói, cố gắng tìm kiếm. "A! Tìm được rồi"

Yên Lam cảm giác chân đã đi vào giầy, khóe miệng lộ ra nụ cười, rốt cục cũng đi được giầy.

Cảm giác thật ấm áp khi được Cận Thế Phong ôm ấp, Yên Lam thuận thế dựa sát vào vào người hắn. "Ưm... Thật thoải mái quá! Em lại muốn ngủ." Yên Lam thì thào nói. Yên Lam cảm giác chân đã đi vào dép, khóe miệng lộ ra nụ cười, rốt cục cũng đi được dép.

Cảm giác thật ấm áp khi được Cận Thế Phong ôm ấp, Yên Lam thuận thế dựa sát vào vào người hắn. "Ưm... Thật thoải mái quá! Em lại muốn ngủ." Yên Lam thì thào nói.

Cận Thế Phong buồn cười nhìn Yên Lam cố gắng tìm

dép của mình, kết quả lại lấy nhầm dép của hắn, chậm rãi đem nó đi vào

đôi chân ngọc ngà kia nhưng Yên Lam cũng không phát hiện có chút gì khác thường, dù cho đôi dép kia rõ ràng rộng hơn chân nàng rất nhiều, chỉ là ở khóe miệng trên mặt lộ ra nụ cười thành công, giống như là hoàn tất

được một việc rất trọng đại.

"Lam Lam!" Cận Thế Phong nhẹ nhàng

kêu Yên Lam, "Lam Lam, mau tỉnh lại! em xem, em đi nhầm dép của anh rồi

kìa." Nhìn bộ dạng tham ngủ của Yên Lam, Cận Thế Phong cười cười lắc

đầu.

Đem thân hình yêu kiều nhỏ nhắn của nàng dựa vào trong lòng, vươn một tay nắm lấy thắt lưng, đem đầu của nàng đặt trên vai mình, tay kia thì cởi dép trên chân, đi vào đúng đôi dép của nàng.

Cận Thế Phong ôm Yên Lam vẫn còn mê man đi vào toilet, dùng khăn ấm áp lên

mặt, nhẹ nhàng lau, "Lam Lam, tỉnh đi thôi! Lam Lam..."

Cận Thế

Phong nhẹ nhàng gọi Yên Lam, hắn sợ không gọi Yên Lam tỉnh thì chút nữa

đánh răng không cẩn thận nàng sẽ nuốt cả kem đánh răng xuống bụng mất.

"Lam Lam, tỉnh lại nào!!" Cận Thế Phong không thấy phiền hà, một lần lại

một lần gọi Yên Lam, nhìn nàng bộ dáng yêu kiều, Cận Thế Phong cảm thấy

hạnh phúc nho nhỏ nảy sinh.

Hắn càng ngày càng cảm thấy người

trước mắt cực kì kiều mỵ, đã không còn biết kiên trì hay cứng đầu như

ngày thường mà ngược lại đem sự hồn nhiên, dịu dàng hoàn toàn bày ra cho hắn, hắn cảm thấy thực hưng phấn.

Nhìn Yên Lam vẫn chưa tỉnh

lại, Cận Thế Phong nghĩ ngợi liền lộ ra nụ cười quỷ dị. Hắn lấy nước

lạnh làm ướt tay, lại đặt ở trong đó đến nửa ngày, sau đó lau khô, chậm

rãi đưa tay vào bên trong cổ áo của Yên Lam.

"A!" Yên Lam sợ hãi kêu một tiếng, giật mình vì bị cảm giác lạnh lẽo kích thích.

"Ưm!! Là đá hay cái gì vậy!" Yên Lam rốt cục cũng thanh tỉnh lại, mờ mịt nhìn ra bốn phía.

"Em rốt cuộc cũng chịu tỉnh rồi." Cận Thế Phong cười hì hì nói.

Lúc này Yên Lam mới phát hiện mình bị Cận Thế Phong ôm vào trong ngực, hơn nữa bọn họ lại không ở một nơi lãng mạn mà lại đang ở trong toilet.

Yên Lam kinh ngạc chuyển sang hỏi Cận Thế Phong : "Thế Phong , sao em lại ở trong toilet thế này, còn nữa, anh sao lại ôm em?"

"Em không nhớ gì sao?" Cận Thế Phong nhìn Yên Lam, nghĩ cho cùng cũng là

nàng vừa rồi còn đang trong