
mau vào ăn thôi."
Cận Thế Phong đứng dậy nhìn Yên Lam, tóc của nàng có chút hỗn độn, trên mặt còn có mồ hôi, hắn đau lòng nói "Lam Lam, em mệt lắm phải không, chảy
nhiều mồ hôi như vậy."
"Không có gì đâu, chỉ cần được nhìn thấy anh ăn cơm, em thực sự rất hạnh phúc." Yên Lam nhìn Cận Thế Phong nói.
Cận Thế Phong không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng ôm Yên Lam vào lòng.
Ăn xong cơm chiều, hai người đi lên mái nhà, nhìn bầu trời đầy sao, thật hạnh phúc biết bao
"Lam Lam, hôm nay em có vui không?" Cận Thế Phong hỏi Yên Lam.
"Tất nhiên là rất vui, Thế Phong đồ ăn em làm cũng được có phải không?" Yên Lam lại một lần nữa lo lắng hỏi về món ăn mình làm.
"Đúng vậy! Ăn rất ngon miệng, giống như em vậy!!" Cận Thế Phong nói xong, nhẹ nhàng cắn cắn vào tai của Yên Lam, khéo léo vươn đầu lưỡi ra ôn nhu
liếm vành tai của nàng, giống như là được thưởng thức một món ăn tuyệt
mĩ vậy.
Yên Lam lập tức đỏ mặt, lấy tay ngọc che lại tai, nhưng
thật không ngờ, Cận Thế Phong không chút nào để ý, lại chuyển sang tấn
công ngón tay trắng nõn mảnh dẻ, từng ngón, từng ngón không chút nào
buông tha.
"Thế Phong đừng làm loạn nữa mà." Yên Lam giữ cái miêng nghịch ngợm của Cận Thế Phong nói, "Đừng có liếm nữa."
Nhưng chưa kịp nói xong thì trong lòng bàn tay đã có cảm giác ẩm ướt nóng
bỏng. Cận Thế Phong chẳng những không nghe lời của nàng, ngược lại càng
lấn tới.
"Đáng ghét! Anh thực bẩn, em muốn đi về." Yên Lam làm bộ muốn đứng dậy.
"Đừng đi, Lam Lam!" Cận Thế Phong giữ chặt lấy Yên Lam, gắt gao ôm nàng trong lòng của mình.
"Anh rất nhớ em, Lam Lam!! Em thì sao? Em có nghĩ đến anh không?..." Cận Thế Phong ở bên tai Yên Lam thì thào.
Ngữ khí trầm thấp với hơi thở nóng bỏng phảng phất bên lỗ tai, đầu óc Yên
Lam cơ hồ như muốn mụ mị, khiến nàng như đến một cảnh giới mê ảo.
"Chúng ta xuống dưới lầu nghỉ ngơi thôi." Nói xong, Cận Thế Phong ôm lấy Yên Lam đi xuống dưới lầu. Ngữ khí trầm thấp với hơi thở nóng bỏng phảng phất bên lỗ tai, đầu óc
Yên Lam cơ hồ như muốn mụ mị, khiến nàng như đến một cảnh giới mê ảo.
"Chúng ta xuống dưới lầu nghỉ ngơi thôi." Nói xong, Cận Thế Phong ôm lấy Yên Lam đi xuống dưới lầu.
Yên Lam ở trong lòng Cận Thế Phong đỏ bừng mặt cười.
Cận Thế Phong nhẹ nhàng đem Yên Lam đưa tới trên giường, Yên Lam nhìn hắn
nói "Thế Phong, đừng đối xử tốt với em như vậy, em sẽ không thể cự tuyệt được, sẽ càng hãm sâu hơn." Trong mắt lại một lần nữa tràn ra những
giọt thủy tinh trong suốt lấp lánh.
"Vậy thì đưng cự tuyệt, hãm càng sâu đi!" Cận Thế Phong đem Yên Lam ôm vào trong lòng, "Bởi vì anh cũng đã sớm hãm sâu vào rồi."
Dịu dàng hôn lên nước mắt của Yên Lam, Cân Thế Phong còn nói thêm, "Không
cần phải khóc nữa, từ hôm nay trở đi, anh thề sẽ không bao giờ làm em
phải rơi lệ nữa."
Yên Lam ghé vào trong lòng Cận Thế Phong, vừa
khóc vừa nói, giọng nghẹn ngào, "Làm sao bây giờ? Thế Phong, em yêu anh, em sẽ không bao giờ hối hận. Em thực sự rất sợ có một ngày anh không
cần em, không yêu em nữa?"
"Ngốc quá!" Cận Thế Phong ôm lấy Yên
Lam. "Anh làm sao có thể không yêu em, anh rất yêu em, thực sự rất yêu
em." Nói xong, Cận Thế Phong hôn Yên Lam, khuỷu tay ôm lấy nàng một cách ấm áp và vững chắc.
Đêm nay, ngoài cửa sổ, ánh trăng lại một lần chứng kiến chuyện tình yêu của nam nữ nhân gian, nồng tình mật ý lưu
luyến hết lần này đến lần khác, trong phòng cảnh xuân nồng đậm khiến cho ánh trăng cũng phải xấu hổ mà trốn vào tầng mây cười loạn.
"Lam
Lam, bé mèo lười, nên rời giường rồi! Mặt trời đều đã rực nắng rồi đó!!" Cận Thế Phong ngữ khí đầy sủng nịch gọi Yên Lam vẫn đang ngủ trên
giường.
Nhìn Yên Lam ngủ một cách thoải mái như vậy, hắn thực sự
không muốn gọi nàng dậy, nhưng cũng không còn cách nào, bây giờ là đã
đến lúc nên ăn điểm tâm, Lam Lam hai ngày nay thân thể không được tốt,
nhất định phải bồi bổ nàng cho tốt.
"Ưm...." Yên Lam xoay người, than thở nói. "Có thể ngủ thêm một chút đựoc không, em rất buồn ngủ mà!!!"
"Không được, dậy nhanh một chút Lam Lam!"
Nhìn Yên Lam vẫn không có phản ứng, Cận Thế Phong liền nói thêm, "Lam Lam,
nếu em không đứng dậy thì anh sẽ đánh vào mông em đó." Nói xong, Cận Thế Phong làm bộ muốn xốc chăn lên.
"Đáng ghét!" Yên Lam làm nũng nói, "Người ta mệt muốn chết đi! Cảm giác cả người đều vô lực, rất muốn đi ngủ đó!"
"Làm sao có thể chứ?" Cận Thế Phong nghi hoặc nói. "Đã ngủ cả một buổi tối.
Thế nào mà cả người đều vô lực? Lam Lam em thấy trong người thế nào có
thoải mái không?" Nói xong, Cận Thế Phong đưa tay sờ vào trán Yên Lam.
Vừa chạm vào, mày của Cận Thế Phong liền cau lại. "Lam Lam, em sốt rồi, có cảm thấy mệt mỏi hay không?" Hắn lo lắng hỏi.
"A! Em bị sốt sao?" Yên Lam kinh ngạc nói, "Em gần đây sao lại như thế nhỉ? Thân thể lại thành ra như thế này? Nhưng em không cảm thấy có gì không
thoải mái ở trong người cả!"
"Không được, anh sẽ gọi bác sĩ tới
khám cho em, như vậy sẽ yên tâm hơn." Nói xong, Cân Thế Phong liền đứng
dậy đi ra cửa, "Vú Trương!" Hắn gọi.
"Thiếu gia, tôi ở trong này, có chuyện gì sao?"
"Mau đi gọi điên thoại gọi bác sĩ tới đay