
n Lam nhẹ nhàng cởi bỏ nơ con bướm trên mặt của chiếc hộp, mở ra nắp hộp, đập vào mắt là ảnh chụp. Thấy hình ảnh kia, lập tức làm cho lòng Yên
Lam rơi xuống vực sâu.
Yên Lam thấy ảnh chụp kia, sắc mặt trở nên trắng bệch, đó là ảnh chụp cặp tình nhân, mà bên trong nam nhân vật
chính lại là Cận Thế Phong, hắn trong lòng ôm một cô gái trẻ, rất đẹp,
rất đẹp.
Bọn họ đứng ở dưới tàng cây mặt nhìn nhau, ánh mặt trời
xuyên qua khe hở của lá cây , rải rác khắp nơi, ánh sáng loang lổ dừng ở trên mặt, lại càng xứng với vẻ tươi cười sáng lạn, lóa mắt như vậy, đây là nàng chưa từng gặp qua . Ảnh chụp hai người thân mật khăng khít,
trên mặt biểu lộ sự ngây ngô nhưng lại vô cùng hạnh phúc.
Yên Lam nhìn hai người trong ảnh chụp, thân mật khăng khít, Cận Thế Phong tươi
cười xuất phát từ nội tâm, thật hạnh phúc, thật rạng rỡ. Nhưng cô gái
này là ai? Chẳng lẽ thật là cô ta?!
Yên Lam còn chìm trong suy nghĩ, điện thoại trên bàn làm việc lại vang lên.
"Xin chào. Đây là văn phòng tổng tài tập đoàn 'Khải Phong', xin hỏi có việc
gì không ạ?" Tâm trạng đau lòng cũng không ảnh hưởng đến công việc của
Yên Lam, cầm lấy điện thoại, giọng nói chuyên nghiệp của nàng vang lên.
"Như thế nào? Nhận được thư chưa? Giọng nói vẫn thật bình tĩnh nha!? Xem ra, tôi đã xem nhẹ cô." Điện thoại bên kia lại vang lên giọng nói của cô
gái kia
"Lại là cô?" Yên Lam có chút tức giận."Cô rốt cuộc là ai? Còn nữa, hình đều do cô gửi đến , rốt cuộc cô muốn làm gì??!"
"Ha ha, muốn biết tôi là ai, cô xem phía sau tấm hình sẽ biết." Điện thoại vang lên tiếng cười chói tai.
"Cô......" Yên Lam chần chờ một chút, hỏi ra nghi hoặc trong lòng,"Cô là...... Cô
là Triệu Ngọc Văn, đúng không? Cô chính là người đã bỏ rơi Thế Phong,
đúng không?"
Điện thoại đầu kia trầm mặc, một lát sau, lại vang
lên,"Thì ra tất cả mọi chuyện đều nói với cô rồi! Vậy cô cũng nên biết
tình cảm của anh ấy đối với tôi"
"Sau khi cô phản bội Thế Phong
như vậy, cô cho rằng Thế Phong còn có khả năng sẽ tha thứ cho cô ư!" Yên Lam cũng không cam lòng yếu thế lập tức phản kích lại.
"Sao
cô......" Người đàn bà kia dừng một chút, lại khẽ cười lên, kiêu ngạo
nói. "Thì ra là như vậy...... Vậy anh ấy đã nói với cô, tôi về nước hay
không !? Tôi đã tìm anh ấy giải thích, chuyện năm đó, là tôi bị bắt
buộc , anh ấy cũng đã tha thứ cho tôi, chúng tôi mới đây đã gặp mặt, anh ấy có cho nói qua cho cô hay không vậy!?"
"Cô......" Yên Lam
ngây ngẩn cả người, bọn họ mới gặp mặt ư, khi nào vậy? Thế Phong sao
không có nói với nàng, chẳng lẽ thật là như vậy, Thế Phong vẫn không
quên cô ta??! Nếu thật là như vậy, nàng nên làm gì bây giờ? Không, sẽ
không , điều đó không có khả năng là thật !
"Thế nào? Không nói
chuyện đi!!" Trong điện thoại, người đàn bà kiêu ngạo kia nở nụ
cười."Ha ha ha, anh ấy không có nói với cô, chúng tôi đã gặp mặt nhau." "Thế nào? Không nói chuyện đi!!" Trong điện thoại, người đàn bà kiêu
ngạo kia nở nụ cười."Ha ha ha, anh ấy không có nói với cô, chúng tôi đã
gặp mặt nhau."
"Cô..." Yên Lam quả thật là không biết nói gì,
hiện tại trong lòng nàng đang rất hoang mang, nàng không biết, nàng rốt
cục có thể tin tưởng vào lời nói của Triệu Ngọc Văn hay không, rốt cuộc
nên làm gì bây giờ?!
"Nếu cô không tin lời nói của tôi, vậy cô có thể đi hỏi Cận Thế Phong nha! Xem anh ấy nói như thế nào, sau khi tôi
về nước có gặp mặt anh ấy hay không, tôi đã giải thích mọi chuyện với
Phong, xem anh ấy đã tha thứ cho tôi hay không!!"
"Không, không cần nói nữa, cô không cần nói nữa," Yên Lam thống khổ nói."Tôi van cầu cô, cô không cần nói nữa!"
"Ha ha ha, thế nào? Khó chịu? Cô không dám hỏi Cận Thế Phong đúng không? Cô sợ hãi khi nghe chính miệng anh ấy nói đã tha thứ cho tôi,và vẫn còn
rất yêu tôi, đúng không?!"
Bên kia điện thoại lại vang lên giọng
nói của cô gái kia, "Không cần nói nữa sao? Tôi nói cho cô, không thể
nào, chỉ cần cô còn bên Cận Thế Phong một ngày, tôi vẫn sẽ nói, ha ha,
Cận Thế Phong anh ấy không có thích cô, anh ấy là thích tôi!! Ha ha
ha......" Cô ta cúp điện thoại trong tiếng cười.
Yên Lam ngơ ngác nhìn điện thoại đã cúp máy, tâm tình không biết nên dùng cái gì để hình dung.
Nhìn ảnh chụp trên tay, cô gái trong ảnh chụp thật xinh đẹp, hắn còn yêu cô ta sao? Yên Lam chậm rãi lật ảnh chụp ra phía sau, chữ viết quen thuộc
kia, nét bút quen thuộc, tất cả đều quen thuộc với nàng, nàng không thể
lầm được, là chữ viết của Cận Thế Phong.
Tình yêu lớn nhất suốt đời anh, Ngọc Văn.
Suốt đời yêu cô ấy sao? Đến hết không rời sao? Còn vị trí của nàng ở trong
lòng Cận Thế Phong là như thế nào?! Chính là một vật thay thế tạm thời
sao? Yên Lam nở nụ cười châm chọc, đầy ưu thương.
Ngón tay mảnh
khảnh của nàng cầm ảnh chụp trong tay, đầu ngón tay tái nhợt giờ phút
này không còn chút khí lực, Yên Lam cảm thấy lòng mình thật lạnh giá,
giống như xuất hiện một mảnh băng trong đó.
Tuy Cận Thế Phong với Triệu Ngọc Văn sớm đã là quá khứ, nhưng là, đoạn quá khứ kia lại làm
nàng không thể nào so sánh được, cũng là nàng vô luận như thế nào cũng
không thể xe