
hong liền
đi xuống giường, vừa mặc quần áo vừa nói với Yên Lam: "Lam Lam, em đi
rửa mặt trước đi, anh sẽ tới giúp ông ngoại làm điểm tâm rồi quay về gọi em." Vừa nói dứt câu thì bóng dáng của Cận Thế Phong cũng biến mất ở
ngoài cửa.
Yên Lam nhìn Cận Thế Phong vội vàng vì mình thì trong lòng cảm động, hốc mắt không khỏi có chút ướt át.
Thế Phong chắc vì bận tâm đến thân thể của nàng nên mới vội vàng như thế!
Yên Lam không nhịn được mắt liền chảy ra hai hàng lệ, nàng nằm trở lại
bên giường, ôm lấy chăn bông, vùi mặt vào thật sâu để hít hà mùi hương
của Cận Thế Phong
Cứ như vậy cho đến bữa tối, biến mất gần một ngày, Cận Thế Phong cùng Yên Lam mới xuất hiện trước mặt ông ngoại cùng tiểu Triết.
Liễu Khi Nguyên cười cợt, trừng mắt nhìn Cận Thế Phong, "Thẳng nhóc nhà ngươi, thật đúng là giỏi!"
Cận Thế Phong nghe được lời nói của ông ngoại liền nở nụ cười ha ha, mà Yên Lam thì lại đỏ bừng mặt cúi đầu không biết phải làm sao, chỉ có Yên
Triết không rõ đầu đuôi nên nhìn đông nhìn tây.
"Mọi người sao vậy?" Tiểu Triết không rõ nên hỏi, "Chị à! chị cùng anh rể đi đâu cả một ngày vậy?"
Cận Thế Phong nhìn Yên Triết, thực nghiêm túc nói: "Có một số việc của người lớn mà trẻ con không nên hỏi!"
"Nhưng em đâu phải là trẻ con, em sắp trưởng thành rồi!" Yên Triết có chút
lúng túng phản bác nói. Nhìn mặt Yên Lam ngày càng hồng, hắn hình như là ý thức được cái gì, cười hì hì nói: "Oh! Em biết rồi, thì ra là như
thế, hì hì, anh rể, chị, hai người....."
"Thôi được rồi, không
cần nói nữa!" Ông ngoại nhìn Yên Lam đầu càng ngày càng cúi thấp, ở một
bên giải vây nói: "Mau tới ăn cơm đi! Đây toàn là những món sở trường
của ta đấy! Mau nếm thử" Nối xong liền đưa cho Yên Lam một bát canh,
"Mau nếm thử xem, ông ngoại nấu canh như thế nào?"
Yên Lam nhận
lấy bát canh, uống một ngụm, không khỏi thích thú, "Mùi vị thật thơm
quá! Ông ngoại, cháu còn chưa có uống qua bát canh nào ngon như vậy!"
"Hừm! Tất nhiên rồi!" Liễu Khi Nguyên đắc ý nói: "Không phải ông ngoại khoe
khoang! Nhưng đây chính là công thức bí truyền, không đưa ra ngoài đâu!
Nếu ngon như vậy thì uống nhiều một chút."
Nói xong liền múc cho mỗi người một chén, "Uống nhanh một chút nếu không thì hết đó!"
Nhìn ông ngoại đói xử với mình tốt như vậy, Yên Lam rất cảm động, "Ông
ngoại, bọn cháu sẽ uống hết mà, ông cũng mau uống đi!" Nói xong cũng
kính Liễu Khi Nguyên một bát.
"Nhìn các cháu ăn ngon, ta đã rất vui vẻ rồi!" Liễu Khi Nguyên nói, "Được rồi chúng ta mau cùng uống canh thôi!"
Cứ như vậy, cả nhà vừa ăn vừa tán gẫu, gần hai tiếng sau mới ăn xong bữa tối. Nhìn ông ngoại đối xử với mình tốt như vậy, Yên Lam rất cảm động, "Ông
ngoại, bọn cháu sẽ uống hết mà, ông cũng mau uống đi!" Nói xong cũng
kính Liễu Khi Nguyên một bát.
"Nhìn các cháu ăn ngon, ta đã rất vui vẻ rồi!" Liễu Khi Nguyên nói, "Được rồi chúng ta mau cùng uống canh thôi!"
Cứ như vậy, cả nhà vừa ăn vừa tán gẫu, gần hai tiếng sau mới ăn xong bữa tối.
"Cơm tối cũng đã ăn xong rồi!" Ông ngoại cười ha ha nói: "Hai người có thể
đi làm việc gì đó, ta cùng tiểu Triết đi tập luyện một chút!" Nói xong,
Liễu Khi Nguyên cùng Yên Triết đứng dậy đi ngay. Từ ngày Yên Triết ở
cùng ông ngoại đến giờ, mỗi ngày đều cùng nhau rèn luyện.
Ông
ngoại tuy tuổi đã cao nhưng phương pháp tập luyện rất hiệu quả, Yên
Triết hiện tại thân thể cũng khỏe mạnh lên rất nhiều, hơn nữa cũng cao
lên trông thấy, hẳn là gần đây được bồi bổ rất cẩn thận. Không giống như trước , cả người toàn xương. Yên Lam thấy thực vui mừng.
Nhìn Yên Triết cùng ông ngoại rèn luyện thân thể, Yên Lam cùng Cận Thế Phong cũng không nhàn rỗi.
Bọn họ sau khi ăn xong thì cùng nhau tản bộ ở trong rừng cây nhỏ, vừa đi
vừa nói: "Sau khi ăn xong chăm chạy bộ thì có thể sống đến chín mươi
chín tuổi!"
Đây cũng là hạng mục mà Cận Thế Phong đặt ra cho Yên
Lam, chính là sau khi ăn xong chịu khó vận động có thể giúp ổn định tiêu hóa, đến khi nào thân thể của Yên Lam khỏe hơn thì sẽ có thể hủy bỏ
hạng mục tập luyện này.
Mới đầu Yên Lam vẫn là chép miệng đi theo Cận Thế Phong, vì sao ăn cơm xong còn phải đi tản bộ nữa chứ! Yên Lam
buồn bực, nàng hiện tại chỉ muốn lên giường ngủ một giấc thật ngon thôi.
Nhìn cảnh sắc ban đêm ở Đài Nam có phần hoang vu, vắng vẻ, trông thật dễ sợ. Yên Lam nghĩ thế nên quyết không chịu đi tiếp.
Cuộc sống về đêm ồn ào, náo nhiệt của Đài Bắc so sánh với vùng núi ở Đài Nam thì có phần đơn điệu, bình thản, nhưng chính vì vậy mới có thể tìm kiếm được sự yên tĩnh, an nhàn ở nơi đây.
Yên Lam nắm chặt lấy tay
Cận Thế Phong, ở trong rừng cây bước thật chậm, giờ phút này nàng chính
là cảm nhận được cảm giác trong lòng thật thanh thản, yên bình, cứ muốn
mãi như vậy cùng đi bên cạnh hắn cả đời, không cần để ý đến thế giới hỗn loạn, tranh đua này.
Tới "Vườn địa đàng" trong rừng cây của bọn
họ, Yên Lam nhịn không được quay đầu hỏi Cận Thế Phong, "Thế Phong, em
còn chưa hỏi anh, rốt cuộc căn nhà gỗ này được làm từ lúc nào vậy? Sao
em không biết gì? Với lại nội thất bên trong cũng giống sở thích của
em!"
"Cái nà