
vào hư vô, sau đó
gắt gao nhắm mắt lại, chậm rãi ngẩng mặt lên, mặc cho nước mắt cứ tiếp
tục chảy xuống.
Yên Lam đi vào căn phòng Cận Thế Phong, chứng kiến cảnh Cận Thế Phong đang khóc.như vậy.
Nàng cả kinh, mặc dù nàng cũng đã nghe bác Trương nói rằng đứa trẻ đã mất,
Cận Thế Phong rất đau lòng, cũng đã khóc rống lên. Thế nhưng dù sao tự
mình chưa từng nhìn thấy, nàng cũng chưa tin, cho rằng vú Trương chỉ là
phóng đại lên cho nên không có tin.
Nhưng ngày hôm nay, tận mắt
chứng kiến, nàng phải tin, Cận Thế Phong thực sự rất đau khổ. Tiếng khóc bi thương kia, nghe được nàng cũng cảm thấy khổ sở cũng giống như hắn
vậy.
Đưa tay lên vai Cận Thế Phong, Yên Lam an ủi nói "Thế Phong, không nên đau khổ nữa, đứa bé mất đi, chúng ta đều thật không ngờ, anh
không cần tự trách mình như vậy, lỗi không phải của anh, anh không cần
quá lưu tâm đến vậy"
Cận Thế Phong ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ
sáng lên, vừa xen lẫn đau khổ, vừa ngạc nhiên mừng rỡ "Lam Lam, cuối
cũng em đã chịu nói chuyện với anh, em tha thứ cho anh đúng không?"
"Em... không....em không có.... em không biết.... Hiện tại em không biết nên
làm cái gì bây giờ?" Yên Lam nhìn bộ dạng hiện thời của Cận Thế Phong,
không biết làm sao đành nói vậy.
"Em, nếu anh không có chuyện gì để nói, em về trước" Yên Lam dần dần trấn định lại, nói.
"Không được, anh không cho em về, em ở lai đây, đây là phòng của em" Cận Thế
Phong giận tái mặt lại, kiên quyết từ chối "Đã 1 tuần, anh không ngờ 2
đứa mình lại không ngủ cùng nhau, không có em bên cạnh, anh không thế
ngủ được. Thường cứ mở mắt đến khi trời sáng"
Yên Lam lùi lại vài bước khẽ nói "Thế nhưng chúng ta lúc này không có quan hệ gì nữa. Không có lý do gì để ngủ cùng nhau cả"
"Yên Lam, em..." Cận Thế Phong tức giận nắm lấy cổ tay Yên Lam "Em có thể
như vậy sao, em có thể tàn nhẫn đến như vậy sao? Lẽ nào em không thể cho anh thêm một cơ hội?"
Yên Lam im lặng, chỉ trầm mặc im lặng cúi đầu, không hề nhìn về phía Cận Thế Phong Yên Lam im lặng, cúi đầu, không hề nhìn về phía Cận Thế Phong
"Lam Lam, coi như anh cầu xin em có được không? Anh xin em đừng cư xử tàn
nhẫn với anh như vậy" Cận Thế Phong nhẹ nhàng ôm Yên Lam vào lòng "Nếu
như em thực sự không muốn ngủ cùng anh, anh có thể ngủ dưới đất, anh
không muốn cách xa em. Từ khi em ở bệnh viện về đã 1 tuần rồi, không có
em ở cạnh ban đêm, anh thực sự không chịu nổi. Em đừng có rời xa anh như vậy có được không?"
Nghe Cận Thế Phong nói như vậy, Yên Lam thở
dài, mềm lòng. Đối với Cận Thế Phong, cuối cùng bản thân nàng cũng không đối xử nhẫn tâm được!
Cuối cùng, Yên Lam đành phải làm hòa, nàng ở lại phòng của Cận Thế Phong. Cận Thế Phong tiếp tục ngủ trên giường,
dù sao thời tiết đang rất lạnh, Yên Lam thật sự không nỡ để hắn ngủ ở
dưới sàn nhà.
Nằm ở trên giường, Yên Lam cố cuộn mình lại nép
sang 1 bên, nhưng trong khi ngủ, nàng không ngờ là tự bản thân theo phản xạ không ngừng nhích đến nguồn nhiệt bên cạnh mình.
Cận Thế
Phong thấy Yên Lam đã ngủ liền lặng lẽ xích lại gần người Yên Lam, nhẹ
nhàng ôm nàng vào người lần nữa. Hắn thở dài thỏa mãn. Cuối cùng, trái
tim bất an trong lòng rốt cục đã được xoa dịu
Thấy Yên Lam lại càng tự tiến sát mình khi đang ngủ theo bản năng, trên mặt Cận Thế Phong tươi cười lộ vẻ yêu chiều
Cận Thế Phong lẳng lặng nhìn dung nhan của Yên Lam khi đang ngủ say. Cho dù nàng đang ngủ, trán Yên Lam vẫn cứ nhăn lại, vẻ phiền muộn vẫn chưa mất đi được.
Cận Thế Phong yêu thương hôn lên môi, lên trán, lên mi Yên Lam, muốn cho nếp nhăn ưu phiền của nàng mất đi.
"Lam Lam, anh rốt cục nên làm thế nào để em có thể tha thứ cho anh đây?" Cận Thế Phong nhẹ nhàng thì thầm, thật không ngờ là Yên Lam đã nghe thấy.
Nàng mở cặp mắt to ngập nước, bình thản không gợn sóng nhìn Cận Thế
Phong.
Kỳ thực, khi Yên Lam vừa mới bị Cận Thế Phong ôm vào lòng, nàng đã tỉnh lại. Nhưng bởi lúc đó, khi vừa nằm trong lòng Cận Thế
Phong, nàng có một chút bối rối, vì vậy nàng không cử động, chỉ là lẳng
lặng xem rút cục Cận Thế Phong muốn gì.
Thế nhưng vì Cận Thế
Phong nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, lên trán nàng khiến Yên Lam cảm động,
đôi mắt nàng rơm rớm. Nàng không nỡ để Cận Thế Phong đau lòng, lần này
đứa bé mất đi, hắn đau lòng hơn so với mình nhiều. Nàng có phải không
nên dằn vặt Cận Thế Phong như vậy không?
Vì vậy, khi nghe Cận Thế Phong nói như vậy, Yên Lam quyết định mở mắt ra, im lặng, chỉ nhìn Cận
Thế Phong. Bọn họ cứ như vậy cầm tay nhau nhìn nhau, hai mắt đẫm lệ.
Cận Thế Phong im lặng nhìn Yên Lam, không nói gì, đưa tay nhẹ nhàng xoa bụng dưới của nàng.
Yên Lam không ngăn hắn, nàng biết Cận Thế Phong còn chưa hết thương tiếc
đứa trẻ đã mất đi. Còn chưa được trải qua niềm vui sướng khi có đứa bé,
mà trước đã trải qua nỗi thống khổ mất đi đứa bé, chuyện này đổi lại là
ai khác cũng đều không chịu đựng được nổi đi!? Đứa bé, chỉ cần nghĩ đến
đứa bé, tim Yên Lam lại thắt lại đau đớn.
Cận Thế Phong yên lặng
đứng dậy, khe khẽ nhấc chiếc chăn bông đắp trên người, vén chiếc áo ngủ
của Yên Lam lên, cúi người hôn bụng dưới củ