Polaroid
Hợp Đồng Tình Nhân

Hợp Đồng Tình Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211381

Bình chọn: 10.00/10/1138 lượt.

y, em không biết, em vốn không giống với bất kỳ người phụ nữ nào khác, bọn họ yêu anh bởi vì tiền của

anh, anh có thể đáp ứng bất kỳ dục vọng nào của bọn họ, nhưng chỉ có em, người yêu anh không hề có bất cứ oán hận gì!

Nhìn thấy Lam Lam cố chấp và dũng cảm yêu mình như vậy, Cận Thế Phong cảm

thấy bản thân rất hạnh phúc. Anh hiểu rõ tình nghĩa Lam Lam dành cho

anh, đó là một thứ tình yêu vô tận, không có đều gì có thể chặt đứt.

“Lam lam, ngẩng đầu lên, nhìn anh.” Cận Thế Phong nói, vươn tay ra xoa nhẹ lên má của Yên Lam.

Yên

lam chậm rãi đích ngẩng đầu, đưa mắt nhìn Cận Thế Phong, trong ánh mắt

hình như có trăm ngàn lời nói, nhưng không thể mở lời, hiện rất rõ sự

do dự trong đó.

Đau

lòng cùng chua xót đều tràn lên trong suy nghĩ của Cận Thế Phong, anh ôm chặt thắt lưng của Yên Lam, hơi dùng sức, cơ thể mềm đó đều rơi vào

trong cái ôm của chính mình , đôi môi bạc hôn lên đôi môi mềm mại ngọt

ngào của Yên Lam, hôn cô thật sâu, thật sâu.

Yên

lam không có sức phản kháng cũng không muốn phản kháng, thế nhưng nước

mắt cũng không ngừng tuôn ra, từ từ dính ướt trên gò má của hai người.

Trằn trọc dây dưa, nụ hôn vừa chấm dứt, Yên Lam cúi đầu đỏ mặt, đúng lúc

này, Kỷ Tồn Viễn cùng Trần Mạt đi vào phòng bệnh, bọn họ đều nhìn thấy

chính là bức tranh đẹp đẽ này.

Thấy hai người vừa đến, Yên Lam lúng túng mặt đỏ tía tai, vội vàng dùng tay chà sát môi mình.

Nhìn thấy cảnh này, hai người đều nở nụ cười ái muội.

“Cận Thế Phong, em biết mà, anh không thể dễ dàng bị đánh ngã được, nhìn bộ

dạng tràn trề sinh lực này cũng anh, không có khả năng gặp họa lớn đâu

ha.” Trần Mạt đứng một bên nói đùa, cô đối với Cận Thế Phong cũng hiểu

rõ lắm nha, huống chi Lam Lam lại ở cùng với anh,cho nên, cũng không sợ Cận Thế Phong nổi giận với cô.

Nghe Trần Mạt nói, Cận Thế Phong cũng không phủ nhận, chỉ là đáp lại một nụ cười nhạt, gió thoảng mây bay.

“Cận Thế Phong, bọn em bắt được bạn gái trước của anh rồi, anh định xử lý

như thế này hả? !” Trần Mạt nói cũng không quên nhìn về phía Yên Lam.

Sau

khi nghe Trần Mạt nói, Cận Thế Phong liếc mắt nhìn về Yên Lam chứa đầy

những ý nghĩ sâu xa, “Thả cô ta ra, anh không muốn tiếp tục truy cứu

chuyện này.”

Nghe Cận Thế Phong nói vậy, cả ba người đều giật mình, Yên Lam vì vui vẻ

nên mới giật mình, còn hai người kia bởi vì tức giận mà giật mình.

“Vì

sao?” Trần Mạt là người đầu tiên mất kiên nhẫn hỏi, nếu như thả cái ả

đàn bà kia ra, sau này không phải Lam Lam vẫn sẽ gặp nguy hiểm sao?”Anh

rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy hả! ! Cận Thế Phong, nếu làm như vậy, sau

này hai người không phải sẽ rất nguy hiểm sao? ?”

Kỷ

Tồn Viễn vẫn trầm mặc, tuy rằng anh không muốn tiểu Lam bị thương tổn,

thế nhưng anh vẫn tôn trọng quyết định của tiểu Lam, anh biết, đây nhất

định là ý của tiểu Lam, từ trên vẻ mặt vừa vui vẻ vừa kinh ngạc của tiểu Lam thì anh đã đoán ra được. Anh quá hiểu tiểu Lam, cô vốn lương thiện

như vậy, không dám tổn thương đến bất kỳ ai.

“Mạt Mạt, học trưởng, em có thể gặp Triệu Ngọc Văn một lần không?” Yên Lam đi tới trước mặt hai người, nói.



không muốn cả ngày phải bận tâm, cẩn thận đề phòng Triệu Ngọc Văn, trước hết cô muốn kết thúc tình trạng này, vậy thì cần phải gõ bỏ khúc mắc

trong lòng Triệu Ngọc Văn, chỉ có như vậy, mới có thể khiến cô ấy từ bỏ

thù hận.

Nhìn tất cả mọi chuyện ở trước mắt, khóe miệng của Cận Thế Phong nở một nụ

cười nhạt, Lam Lam thật thà lương thiên, cô đáng được anh yêu.

“Được.” Kỷ Tồn Viễn đồng ý, dẫn Yên Lam ra khỏi phòng bệnh, đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn hai người ở lại, một người vẻ mặt kỳ lạ, vẻ mặt người còn lại thì bí hiểm.

Ở bên ngoài cửa sổ trời trong và nắng

ấm, gió thổi nhẹ vào mặt, một chiếc màu đen dừng ở cửa bệnh viện, ngầm

chịu đựng những cái liếc mắt , một chiếc xe sang trọng như vậy dừng ở

cửa bệnh viện, làm sao không làm người khác chú ý chứ?



rất nhiều người hiếu kỳ muốn nhìn xuyên qua cửa sổ xe xem thử mặt mũi

người bên trong như thế nào? Thế nhưng, bất luận thế nào, cũng nhìn

không thấy, chỉ nhìn thấy một mảng thủy tinh đen thui.

Nhìn thấy ánh nắng bên ngoài ấm áp, thế nhưng lúc này Triệu Ngọc Văn không

hề cảm nhận được dù chỉ một chút, cả người cô rét run, trong lòng càng

hoảng loạn đến khó hiểu. Nâng tầm mắt lên nhìn lái xe ngồi ở phía trước, ánh mắt tinh ranh, trong mắt cảnh cáo của người lái xe hung ác khiến cô sợ, cho nên, cô không dám làm bất kỳ động tác nào.

Hai người lúc nãy có nói, là Cận Thế Phong, cô cũng đã đã biết, lần này, chỉ sợ không thoát khỏi.

Lúc

này, cửa xe chầm chậm mở ra, sau đó một dáng người tao nhã bước vào bên

trong xe, ngẩng đầu, ánh mắt chào đón chính là một khuôn mặt xinh đẹp

tuyệt trần, vẻ đẹp thuần khiết, thanh thuần giống như tinh linh trong

rừng.

Yên

lam ngồi kế bên Triệu Ngọc Văn, nhìn không chớp mắt, trang trọng thanh

lịch, vẻ đẹp đó càng khiến Triệu Ngọc Văn hận đến nghiến răng nghiến

lợi, ông trời thật không công bằng, người đàn bà trước mắt này dự vào

cái gì chứ! ! Cô ta xuất thân trong một gia đình nghèo khổ bần hèn, thế

nhưng, l