
, nặng nề mà trừng phạt nàng. “Đáng giận là ai? Ân?!”
“A, a…… Khinh, nhẹ một chút……” Dĩ nhiên hai lần cao trào, hơn nữa vừa mới kinh hách, thân thể của nàng cực độ mẫn cảm,cho nên nam nhân điên
cuồng tàn sát bừa bãi, nàng bất lực run run, chấp nhận.
Nguyện ý đem chính mình không hề giữ lại giao cho hắn, cho hắn tư mật thỏa mãn nhất, cũng không không biết xấu hổ cho người ngoài biết chuyện của hắn và nàng. Lam Thư Đình mang theo một chút tức giận, cúi đầu thật mạnh mút cắn môi của nàng, cái gáy tuyết nộn, bầu ngực no đủ, đỉnh nụ
hoa mềm mại.
“A……” Ở kích tình hung hãn “Trừng phạt” của hắn, nàng lại hòa tan.
Cuộc sống bọn họ rơi vào quy luật, cơ hồ tựa như đôi vợ chồng bình thường.
Hai người công tác đều bận, cho nên phi thường quý trọng thời gian có thể ở cùng nhau. Cãi nhau vẫn là khó tránh khỏi, Vi Mẫn lại là tiểu cô
nương làm nũng không đâu địch nổi, hòa hảo, tiêu chuẩn đầu giường ầm ỹ
giường vĩ cùng.(ý là ,cãi nhau ,nhưng mà nữ chếnh….nam chếnh chịu thua)
Nàng từng bước dụ dỗ hắn, chậm rãi, hết thảy thành thói quen.
Chỗ ở của hắn bắt đầu xuất hiện nhiều thứ hơn , bàn chải đánh răng
của nàng, sau đó là sản phẩm dưỡng da, trong tủ quần áo có thêm quần áo
của nàng, tủ giầy là giày cao gót của nàng…… Cứ như con tằm chăm chỉ,
Lam Thư Đình từng bước một đem thiên hạ kiều diễm thu phục, làm cho nàng rời không được hắn.
Lam Thư Đình không phải không thể áp dụng thủ đoạn cường ngạnh, nhưng kinh nghiệm nói cho hắn, tính tình Vi Mẫn là ăn mềm không ăn cứng, đừng nhìn nàng khi làm nũng bộ dáng mật ngọt ngào, nếu làm căng, nàng sẽ rõ
ràng trở mặt chạy lấy người!
Nghĩ đến bị sự chờ đợi dày vò dài lâu, cô tịch độc miên đêm(đêm đêm
cô độc một mình) này…… Lam Thư Đình tuyệt đối không muốn lại mạo hiểm.
Mà Vi Mẫn đại tỉ ngốc này, cũng thật sự chậm rãi lâm vào tầng tầng mật võng.
Nàng có thói quen ở trong lòng hắn đi vào giấc ngủ, không có hắn,
liền ngủ không tốt; Hơn nữa thời điểm hắn đi công tác, hoặc là ngẫu
nhiên nàng phải tự trở về nhà, nàng luôn lăn qua lộn lại, thật lâu mới
đi vào giấc ngủ. Đến khi có hắn bên người, luôn nhắm mắt lại chìm vào
mộng đẹp, kém cách xa vạn dặm đương nhiên, trước khi ngủ, vận động yêu
thương là không thể thiếu.
Nàng thói quen ôm ở bên cạnh hắn, đem sự tình lớn nhỏ đều nhất ngũ
nhất thập nói cho hắn nghe, hắn tiếng cười trầm thấp hoặc đáp lại, quấn
quít lấy hắn nói sự tình trước kia, nói công việc, nói này nói cái kia…… Nói cái gì đều hảo.
Nàng thích đi dạo phố mua quần áo, thử này nọ cho hắn xem; Thích hắn
ánh mắt dày mà thưởng thức lưu luyến ở trên người, sau đó, hưởng thụ
quần áo bị hắn từng cái từng cái ngọt ngào bỏ đi.
Hắn là bằng hữu tốt nhất, là người nhà chiếu cố của nàng, là tình
nhân mê luyến sủng ái của nàng. Sinh hoạt cùng nhau, chẳng những không
hòa tan mài mòn, ngược lại càng kích tình, lại càng ăn ý cùng thói quen, càng thêm khó khăn chia lìa.
Hơi thở của nhau, cá tính, động tác nhỏ, yêu thích…… Đều đã hợp thành làm một. Lam Thư Đình phi thường xác định, hắn đã không có khả năng
buông nàng ra mà tiếp nhận nữ nhân khác.
Mà nàng đâu…… Nàng là nghĩ như thế nào?
Cuối tuần, theo thường lệ Lam Thư Đình qua thời gian ăn cơm mới trở
về, giúp việc Tôn phu nhân đang muốn rời đi. Trung niên phu nhân cười
meo meo nói cho hắn, bữa tối vừa được đun nóng lại, hắn vừa vặn có thể
ăn.
“Tiểu thư đâu?” Lam Thư Đình có điểm kinh ngạc. Bình thường hắn về trễ, Vi Mẫn đều ăn trước, không cần chờ hắn.
“A, tiểu thư không có ở đây.” Tôn phu nhân nói.
Không có? Lam Thư Đình càng kinh ngạc. Hắn không có nghe nàng nói nha.
Buổi sáng trước khi ra ngoài, trên giường nàng nằm ở trong lòng hắn
làm nũng, hắn cam đoan sẽ cùng nhau ăn bữa tối với nàng, còn kèm theo
vài cái hôn trấn an, mới dỗ nàng trở về ngủ, hắn ra ngoài tăng ca.
Kết quả hắn đã trở lại, nàng cũng không có ở nhà?!
Cau mày, hắn đi đến bên cửa sổ, đảo mắt tìm người.
Ngoài cửa sổ, thành thị ánh sáng làm cho bầu trời đêm cũng không còn
yên tĩnh, Lam Thư Đình chỉ cảm thấy một cỗ lo lắng đánh úp ở trong lòng.
Chỉ cần nàng không ở bên người, bất giác sẽ nôn nóng.
“Em đang ở nhà bác lớn! Bác gái đột nhiên tìm em đến ăn cơm……” Điện
thoại kết nối được, Vi Mẫn giải thích, thanh âm ép tới cúi đầu, hiển
nhiên là có cố kỵ.
Bên cạnh, có âm nhạc, có thanh đàm tiếu, là quan trọng nhất, là có âm thanh của nam nhân khác. Lam Thư Đình lỗ tai lập tức như bị sét đánh,
toàn thân đều tỉnh lại, chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến tranh. “Em
bên cạnh có ai?”
“Đại bá, bá mẫu, đường ca còn có……” Nàng bắt đầu ấp a ấp úng, “Chính là bằng hữu……”
Lam Thư Đình đương nhiên đóan được là chuyện gì xảy ra. “Bọn họ giúp em giới thiệu?”
“Là, là bằng hữu của đường ca, nói muốn gặp mặt em……” Điểm này cũng
không ngoài ý nghĩ nam nhân muốn gặp mặt Vi Mẫn, khiến hắn vô cùng tức
giận.
“Em liền ngoan ngoãn đi cho người ta gặp mặt?” Hắn lạnh lùng hỏi.
“Không có biện pháp a, em chỉ là tới xã giao một chút…… Trễ một chút sẽ trở về.”
“Anh đi đón em.”
“Không được!” Nàng kinh hãi. “Em, em chính mình sẽ trở về!”
Tình cảnh này t