
trong lòng hồi hộp một cách kỳ lạ. Nhiều năm về sau, cô vẫn nhớ rất rõ sự bối rối lúc đó. Vị ngọt ngào của lần tái ngộ, cô vốn chưa bao giờ được nếm thử.
Trong đời, đây là lần duy nhất.
“Tạm biệt, hoàn toàn không giống…” Đang nghĩ tới đó thì một bóng dáng khôi ngô phi phàm đập thẳng vào tầm mắt cô.
Hít sâu một hơi, cô chậm rãi thả từng bước vững vàng đi về phía anh. Một khắc thấy Si Nhan, trong lòng Ôn Hành Viễn dâng lên nỗi xúc động thật khó tả. Chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cô cũng đồng ý đón nhận anh. Mười năm rồi, không ngừng gặp rồi lại chia xa, đây là lần đầu tiên cô đến đón anh. Bất giác nhoẻn miệng cười, anh bước nhanh về phía cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Si Nhan bối rối đưa mắt nhìn chỗ khác, trong lòng cũng nhộn nhạo không thôi.
Thấy cô cúi đầu xoa tay, đột nhiên Ôn Hành Viễn rất muốn cười. Cô nhóc này, bình thường luôn tỏ vẻ không sợ trời không sợ đất, sao hôm nay lại thay đổi thành người khác thế này? Vì anh sao?
Gương mặt ửng hồng, đôi môi hơi mím, ánh mắt ngượng ngùng, khiến tim anh đập nhanh hơn. Thì ra, lúc đối mặt với anh, cô cũng có thể thẹn thùng, có thể dịu dàng đến thế.
“Sốt à?” Đưa tay sờ trán cô, anh thấp giọng hỏi.
“Dạ?” Si Nhan sửng sốt, hoàn toàn không thể ngờ câu đầu tiên anh nói khi gặp nhau lại thiếu dinh dưỡng đến thế.
“Nếu không thì sao mặt lại đỏ thế?” Anh mở miệng khẽ cười, ngón tay thon dài véo nhẹ lên mũi cô.
“Không phải sốt, nhưng chắc uống nhầm thuốc.” Cô hoàn hồn, muốn vuốt ve tay anh lại bị anh nắm lấy bàn tay.
Cố gắng giãy ra, thử một hai lần đều không được, cô trừng mắt nhìn anh, “Sao lâu thế, hại em đợi nguyên một ngày.” Thốt ra câu hờn trách, nhưng lại hoàn toàn là làm nũng. Lời vừa ra khỏi miệng, khuôn mặt Si Nhan càng đỏ hơn.
Ôn Hành Viễn cười đắc ý nhưng cũng rất dịu dàng, im lặng ngắm cô một lúc, anh không thể kiềm chế được mà kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt, rồi cúi đầu nói nhỏ bên tai cô, “Nhan, anh nhớ em.”
“Ừm, em biết.” Áp mặt vào ngực anh, cô khẽ đáp lại, cánh tay đưa ra ôm lấy thắt lưng anh.
“Không phải câu này.” Anh bất mãn cau mày, trầm giọng nói, “Nói em cũng nhớ anh đi.”
“Chả thèm, anh sắp thành chồng người khác rồi còn gì.” Cô bĩu môi, có chút hờn dỗi.
Nghe vậy, Ôn Hành Viễn cúi đầu cười, trong lồng ngực đang nhộn nhạo không thôi. Anh hôn lên má cô, “Anh cũng chủ động nhận sai rồi mà, lại còn nghiêm khắc tự phê bình nữa. Bỏ qua chuyện cũ nhé?” Thấy cô bĩu môi không nói gì, anh cuống cuồng, “Vì em, anh đã trốn hôn rồi, đủ để tỏ thành ý của anh. Vẫn không hài lòng?”
“Là anh tự nguyện mà, không thể trách em được, không có lúc lại bảo em lừa gạt anh.” Nghe thấy hai chữ “trốn hôn”, trong lòng chợt cảm thấy có lỗi. Ngửa đầu nhìn anh, Si Nhan có chút tức giận.
Khẽ nhíu mày, anh cười. Đôi mắt sáng trong, dịu dàng, anh ôm cô đi ra ngoài, nghiêng đầu nói: “Việc này cũng qua rồi. Đúng là anh có bị ăn chửi thật…”
Si Nhan không nhịn cười nổi, “Nếu nhân viên Hoa Đô mà thấy ông chủ họ như thế này, anh nói xem, họ sẽ phản ứng thế nào?”
Ôn Hành Viễn nói dõng dạc, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên, “Anh là ông chủ nghiêm chỉnh nhất đấy.”
“Nghiêm chỉnh đến nhà người ta cướp điện thoại? Còn không biết xấu hổ mà nói thế.” Si Nhan lườm anh một cái, vẫn còn cảm thấy ngượng vì sự xuất hiện đột ngột của anh trong cú điện thoại tối qua.
“Không thể trách anh được, tin lớn thế mà không về, cũng không dám gọi điện thoại vì sợ em không nhận, không thể làm gì khác là nhờ Quý Nhược Ngưng ‘thám thính’ tâm ý của em. Nếu anh không làm thế, chắc cả đời này cũng không thể nghe được những lời êm tai như vậy.” Ôn Hành Viễn tỉnh bơ, thắt dây an toàn cho cô.
“Em nói cái gì?” Đột nhiên nghĩ đến cuộc trò chuyện tối qua, cô biết rõ nhưng vẫn hỏi.
“Em nói cái gì?” Anh cũng giả ngu ngơ, thấy cô đỏ mặt thì cong môi cười.
Nụ cười của anh sáng chói hơn bình thường, khiến Si Nhan cũng bất giác mỉm cười. Lúc này, cứ nhìn nhau cười như vậy, sự ấm áp xua tan đi cái lành lạnh cuối thu.
Si Nhan biết đi máy bay đường dài rất mệt nên không muốn anh lái xe, nhưng Ôn Hành Viễn lại ấn cô ngồi vào chỗ phó lái, phóng thẳng đến núi ở phía nam.
Cô hạ cửa sổ xuống, để làn gió mát thổi bay mái tóc dài, đón nhận cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Đôi khi, tiến một bước dễ hơn lùi một bước, ít ra, lúc này đang vô cùng thoải mái. Thỉnh thoảng ngắm nhìn anh chuyên chú lái xe, Si Nhan không khỏi nghĩ, đáng ra nên dũng cảm sớm hơn mới phải.
Tới núi, Ôn Hành Viễn cởi áo khoác ngoài choàng lên người cô, xắn ống tay áo sơmi rồi lấy lều từ trong xe ra, cuộn đại khái lại.
Si Nhan ngồi trên đống cỏ khô vàng, im lặng nhìn theo bóng dáng bận rộn của anh. Bất chợt, trong lòng dâng lên cảm giác thật ấm áp, cô khẽ mỉm cười.
Buộc chặt bốn góc lều, anh ngồi xổm bên bờ sông rửa tay, sau đó ngồi xuống cạnh cô.
Ánh trời chiều rọi lên khuôn mặt anh, khiến những góc cạnh càng trở nên cương nghị hơn. Ôm chầm lấy cô, anh nhẹ giọng nói: “Sao không hỏi anh đã có chuyện gì xảy ra?”
Cô thở dài, ngẩng đầu nhìn anh, “Không có chuyện gì phát sinh phải không? Em cũng không biết rốt cuộc là tại sao nữa, nhưng chỉ cảm thấy không