
ết
tình huống lúc đó cho họ, sau đó, Hàn Nặc nói chuyện với họ một lúc,
chụp ảnh tới lui xong cũng đã chập tối.
Hàn Nặc thấy cô ngồi co ro bên dìa đường, liền khom người sờ đầu cô, rồi
chỉ kéo nhẹ một cái và nhét cô vào xe anh ta, sau đó lại cởi áo vest ra
khoác lên người cô, “Nhắm mắt nghỉ một lúc đi, anh đưa em đến bệnh viện
kiểm tra một chút.”
“Không cần đâu, không bị thương chỗ nào cả.” Đã qua giờ cơm rất lâu rồi, Si Nhan sợ Ôn Hành Viễn lo nên muốn về ngay.
“Kiểm tra ở ngay bệnh viện đấy, không tốn nhiều thời gian đâu.” Hàn Nặc nhìn
thấu suy nghĩ của cô, ngữ khí kiên định như không cho phép Si Nhan từ
chối.
Không còn sức mà nói, cô từ từ nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra thì đã đến bệnh
viện. Hàn Nặc cứ kè kè cạnh cô, rất cố chấp, cuối cùng, Si Nhan cũng
không làm gì được, đành đi khám.
“Kiểm tra hết rồi, cũng không có gì đáng ngại cả, chỉ hơi bị sái tay thôi,
những lần lái xe sau phải cẩn thận, đừng dọa đến bạn trai cô.” Bác sĩ
thấy Hàn Nặc chạy tới chạy lui thì hiểu lầm quan hệ của họ, trước khi đi còn không quên dặn dò: “Thuốc này chữa bong gân bầm tím tốt lắm, về bảo cậu ta xoa cho, không là sáng mai sưng vù lên đấy.”
Ngồi trên hành lang bệnh viện, Hàn Nặc vừa giúp cô xoa thuốc lên tay vừa hỏi, “Nói cho anh ta biết chưa?”
Si Nhan biết anh ta đang nói đến bệnh của cô, chỉ lắc đầu. Có lẽ do lực
tay Hàn Nặc hơi mạnh, cô rên lên một tiếng, nhíu mày nhìn anh ta, “Nhẹ
thôi.”
“Cố chịu một chút, mai mà sưng lên còn phiền hơn.” Hàn Nặc cúi đầu chăm chú xoa, ngón tay dài dính đầy thuốc vàng. Lúc kéo tay áo xuống cho cô, anh ta mới lại nói: “Anh ta cũng dưỡng thương một thời gian rồi, em mau nói cho anh ta để sắp xếp làm phẫu thuật đi, không thể chậm trễ được.” Hàn
Nặc không quên chuyện bác sĩ não khoa đã nói hôm đó, rằng càng làm phẫu
thuật sớm sẽ càng có cơ hội thành công cao, càng đợi càng nguy hiểm.
Nhìn vào mắt cô, anh ta trầm giọng, “Nhan Nhan, mặc dù anh đồng ý với em là không nói cho ai biết, nhưng điều kiện là em phải nhanh chóng nói
với anh ta. Nhìn mắt em là anh biết dạo này em mất ngủ rất nghiêm trọng, không thể dựa mãi vào thuốc được. Sau này còn có thể xuất hiện triệu
chứng váng đầu, ngất xỉu, thị lực giảm, em nghĩ có thể giấu anh ta được
bao lâu? Em sợ anh ta lo lắng, nhưng em có nghĩ rằng, đến khi biết rồi
anh ta sẽ tự trách mình thế nào không?”
Hơi thở ấm áp của anh ta lùa qua tai cô, Si Nhan có chút mềm lòng khó hiểu, rũ vai im lặng một lúc lâu. Bác sĩ đã nói, đến khi khối u chèn lên dây
thần kinh, thị lực của cô sẽ giảm trầm trọng rồi cuối cùng không nhìn
thấy nữa, ngay cả tình trạng mất ngủ cũng xảy ra nhiều hơn. Gần đến hạnh phúc mà bước cuối cùng sao lại nặng nề đến thế, Si Nhan ảm đạm cười.
Sao vận mệnh lại thích trêu ngươi người ta đến vậy? Một giây nhận được
tờ kết quả, cả thế giới như lặng đi, ngay tức khắc quật ngã cô. Cô không biết mình rời khỏi bệnh viện thế nào, tất cả trở nên hỗn loạn, tầm nhìn trống trải, nhưng mọi thứ đã trở nên mơ hồ trước mắt cô.
Bước đi trên con đường mờ mịt, hai mắt cay xè, cô lẩm nhẩm gọi tên Hành Viễn, một giọt lệ lăn xuống.
Ngồi trên ghế đá cạnh bờ sông, trái tim cô như bị đóng băng, cô giật mình
nhìn về phương xa, ánh mắt đờ đẫn vô hồn. Không biết qua bao lâu, tờ kết quả trong tay cô bị ai đó lấy đi, lúc ấy cô mới hoàn hồn lại.
Hàn Nặc lái xe đi qua bờ sông, vô tình nhìn thấy cô ngồi ở phía xa, liền hạ kính xe xuống và ngắm cô nửa tiếng đồng hồ. Lúc mở cửa xe, anh ta lại
dừng bước, cố kiềm chế mà đứng yên nhìn bóng lưng cô. Thời gian cứ thế
nhích từng giây một, đến khi mặt trời hạ dần khỏi phía tây, cô vẫn giữ
nguyên tư thế đó. Rốt cuộc, anh ta không chịu được nữa mà bước đến chỗ
cô, khi đứng cạnh cô, anh ta hoàn toàn bất ngờ.
Tờ kết quả rơi khỏi tay, hai mắt Hàn Nặc hiện lên vẻ chua xót đau đớn, anh ta không thể ngờ nổi cô đang có khối u trong não. Bí mật của cô đã vô
tình bị anh ta biết, nhưng, khi anh ta ôm cô vào lòng thì không hề biết
có người trốn ở một góc chụp trộm cảnh tượng thân mật này, để rồi bị
phơi lên mặt báo.
Cắt đứt dòng suy nghĩ, Si Nhan cúi đầu nhìn đồng hồ, “Anh đừng lo, em sẽ
nhanh nói cho anh ấy biết thôi, dù sao thì muốn phẫu thuật cũng phải đợt một tháng nữa.” Thấy Hàn Nặc còn định nói, cô cướp lời: “Em có chuyện
phải làm, một tháng là đủ.” Cô đang đợi, đợi một người mà Ôn Hành Viễn
đang mong ngóng.
Hàn Nặc nhìn cô, chần chừ một lát, cuối cùng liền rút quyển tạp chí ra khỏi túi áo vest.
Si Nhan đón lấy quyển tạp chí trong tay Hàn Nặc, máy móc xem hết, một lúc
sau mới cười khổ, “Qua một đêm đã nổi danh, kể ra cũng chi tiết thật.”
“Chắc là anh ta đã biết rồi, có cần anh giải thích không?” Nhận lại tạp chí,
ánh mắt Hàn Nặc nhìn cô rất phức tạp. Anh ta định gọi điện cho Ôn Hành
Viễn, do dự mãi đến cuối cùng vẫn thôi, anh ta cần tôn trọng cô.
Đưa tay day day ức, Si Nhan lắc đầu, “Cũng muộn rồi, anh về nghỉ đi, em sẽ
nói với anh ấy.” Vừa nói cô vừa lảo đảo đứng dậy, không bận tâm đến cơn
váng đầu, chống tay lên tường rồi đi lên tầng trên.
Hàn Nặc bình tĩnh đứng tại chỗ, ánh mắt