
g để ý đến cơn đau
trên cổ tay, cô kiên nhẫn nói, “Vừa lắm, không nóng không nguội, anh ăn
nhiều vào.”
Ôn Hành Viễn ăn hết một bát, nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô mà xót xa,
định nói một câu an ủi, anh mấp máy môi, nhưng cuối cùng lại nói, “Quý
Nhược Ngưng bảo em đi lâu rồi, sao muộn thế này mới về, đi đâu thế?”
Cổ tay bị sái nặng, đột nhiên tim cũng nhói lên, tay cô run run, một tiếng “choang” giòn tan - chiếc bát rơi xuống đất, vỡ tan tành. Cái bát bị
rơi thật đúng lúc, Ôn Hành Viễn trầm mặt, ánh mắt sắc bén dừng trên mặt
cô, như thể đang muốn chứng thực một điều hoài nghi trong lòng.
Cô y tá đặc biệt nghe thấy tiếng vang liền đẩy cửa vào, vội vàng hỏi, “Có
cần tôi giúp không, cô Si?” Không đợi Si Nhan mở miệng, Ôn Hành Viễn đã
thản nhiên đảo mắt qua cô ấy, anh nói chậm mà lạnh lùng: “Không cần đâu, cô có thể về rồi.”
Cô y tá nhìn Si Nhan, do dự một chút rồi lui ra ngoài, dường như sợ Si Nhan không thể ứng phó được nên ngồi ở hành lang đợi.
Si Nhan nhìn cái bát đã vỡ vụn, mãi sau mới ngẩng đầu nhìn anh, còn anh
thì lại lạnh lùng nhìn cô. Cô nghe thấy anh hỏi: “Có phải ở cạnh cậu ta
không?”
Anh vốn không muốn hỏi, anh vốn muốn nhắc mình phải tin tưởng cô, nhưng
biểu hiện chột dạ của cô lại đâm sâu vào vết thương của anh. Dựa vào
tính cách của anh, nếu như lần này cô không thể cho anh một lời giải
thích hợp lý, anh rất khó có thể tha thứ cho cô được.
Si Nhan sững sờ, lấy sự trầm mặc làm câu trả lời.
Vẻ cam chịu của cô khiến anh cực kỳ thất vọng, anh mím môi, ánh mắt không
còn vẻ xót xa nhìn thẳng vào cô. Ôn Hành Viễn không nói gì, một lúc sau, anh đưa tay cầm quyển tạp chí ở trên bàn, giở đến một trang và đưa cho
cô, “Nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì đi.”
Si Nhan nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chụp, không thể nào nói lại được. Cô
bóp chặt quyển tạp chí, nhẹ giọng nói: “Không như anh nghĩ đâu, bọn em
không hề có gì cả.”
“Sao lại khóc? Có chuyện gì ấm ức ư? Có phải anh có gì không tốt không, hả?” Không cần đoán cũng biết, Ôn Hành Viễn vô cùng không hài lòng vì sự im
lặng của cô. Anh đưa tay xoa má cô, giọng nói trầm thấp mang theo vẻ dịu dàng chết người, “Nào, nói cho anh biết đi, anh sửa.”
Trong lòng chua xót, nước mắt tuôn rơi chỉ vì nghe thấy anh nói hai chữ -
“anh sửa”. Cô run rẩy, cắn chặt môi dưới, nghẹn giọng, “Không phải đâu,
không có gì...đừng ép em, Hành Viễn...” Anh có thể mắng cô, nhưng đừng
dùng cách này, nó còn đau khổ hơn lăng trì.
“Em cảm thấy anh đang ép em? Là chồng sắp cưới của em, chẳng lẽ anh không
thể yêu cầu một lời giải thích? Thế này là quá đáng sao?” Bàn tay anh
dừng lại trên mặt cô, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nóng, “Chỉ cần là lời từ
miệng em nói ra, anh sẽ tin. Nói cho anh biết tại sao em lại ôm cậu ta?
Hả?”
Xoay mặt đi, tránh khỏi sự động chạm của anh, Si Nhan vô cùng chua xót. Cô
biết tấm ảnh này làm tổn thương trái tim anh, hay nói đúng hơn là hình
ảnh đôi mắt ngấn lệ của cô làm anh bị tổn thương, anh tưởng cô đang hối
hận, hối hận vì đã đồng ý lấy anh. Trong lòng cô đang gào thét, em không hề, thật sự không hề như vậy. Nhưng cô lại chỉ lẳng lặng đứng dậy, cúi
đầu nói, “Em xin lỗi.”
Bên trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ còn tiếng thở nặng nề của anh, sau đó là
một chuỗi tiếng vang – “choang...choang...”. Đồ đạc trên bàn bị anh gạt
hết xuống đất. Cô y tá nghe thấy thì vội vàng chạy đến cửa, nhưng không
dám vào.
Lồng ngực anh phập phồng gấp gáp, vết thương trên cánh tay phải bị nứt ra,
hình như bị chảy máu, anh lạnh giọng, “Tại sao không nói với anh, hả?
Anh muốn em giải thích, không phải là xin lỗi.” Ngữ khí của anh không
cao nhưng lại đặc biệt lạnh lùng, khiến Si Nhan bất giác rùng mình, “Anh chỉ muốn biết là vì chuyện gì mà em cho phép cậu ta ôm em.”
Thấy cô không lên tiếng, Ôn Hành Viễn trầm giọng ra lệnh, “Lại đây.” Ngay
lúc này, anh cực kỳ hận việc mình không thể đi lại được.
Nước mắt rơi lã chã, Si Nhan không thể không đi tới cạnh anh. Ôn Hành viễn
cầm cổ tay cô, động vào đúng chỗ đau, khiến cô vô thức hơi rụt lại.
Chỉ một động tác né tránh nhỏ cũng khiến anh càng thêm tức giận. Ôn Hành
Viễn dồn lực vào tay, kéo cô ngồi xuống trước mặt mình. Mặc dù anh còn
đang mặc đồ bệnh nhân nhưng bàn tay vẫn tóm chặt lấy cổ tay cô, “Nói đi, anh không muốn làm ầm ĩ lên.”
“Không có chuyện lửa tình bốc cháy gì hết, anh phải tin em.” Si Nhan cảm nhận được sự mệt mỏi bất lực trước nay chưa từng có, trong tiếng khóc nghẹn ngào có cả tiếng thở dốc.
“Lúc này mà nói chuyện tin tưởng, có phải là không công bằng với anh không?” Anh trầm giọng, ngữ khí lạnh lẽo.
Si Nhan bị nói đến nỗi không cãi lại được. Trước đây cô từng nói về chuyện Đường Nghị Phàm, còn bảo xảy ra chuyện này mà nói đến tin tưởng thì quá nực cười, không ngờ tình huống đó lại nhanh chóng xảy đến với mình, cô
mím môi, nghẹn ngào, “Em xin lỗi đã khiến anh khó chịu, nếu như anh tin
em yêu anh, đừng ép em giải thích, em không muốn dối anh, nhưng bây giờ
em không muốn nói.”
Cô cũng biết là khiến cho anh khó chịu, nhưng cô lại không muốn nói với
anh? Tiểu Nhan, em có biết không,