
h ra được hả?”
Ôn Hành Viễn sờ sờ lên khuôn mặt hơi sưng, khẽ nhíu mày, thản nhiên nhìn
thẳng vào bố, “Con rất tỉnh táo! Thay vì dành hơi sức ra giáo huấn con,
tốt hơn là bố giữ nó lại mà thuyết phục mình. Tình tính con thế nào bố
cũng biết, con khuyên bố nên tỉnh táo lại đi.”
“Anh!” Ôn Phỉ Văn nhìn con trai, lửa giận bốc ngùn ngụt, nhưng xét lại tính
tình của anh thì không thể không nén giận, cố khuyên nhủ, “Ba năm trước, khi biết nhà họ Si gặp chuyện không may, anh từ Mỹ vội vàng về, bố có
ngăn anh không? Chẳng những bố không ngăn mà còn mời chú Đàm của anh ra
tòa giúp họ. Anh nói muốn đưa con bé đến Cổ Trấn, bố có nói gì không? Bố cho anh thời gian, cho anh tự do, vì anh nói với bố rằng đó là cô gái
anh đợi chờ bảy năm, anh không thể nhìn con bé suy sụp được. Chuyện của
công ty anh cũng chẳng màng đến nguyên một năm, bố không nói anh câu
nào. Hai năm nay anh nhằm vào Thiên Dụ, chỉ cần là thứ hắn ta muốn thì
anh đều lấy cho bằng được, bố cũng không hề ngăn cản anh, nhưng kết quả
thế nào? Con bé đó chịu theo anh sao? Nó có tỏ vẻ gì không? Anh biết
mình đợi bao nhiêu năm rồi không?”
Ôn Hành Viễn ngửa đầu thở dài, vẻ bế tắc trong mắt nhanh chóng bị che giấu đi, lúc mở miệng, giọng nói anh rất bình tĩnh, “Mười năm, suốt mười
năm.” Anh nhìn vào đôi mắt sáng ngời của bố, ánh mắt anh cũng đầy vẻ
kiên định, song, ngữ khí lại có chút thờ ơ, “Nhưng mà cũng chỉ là mười
năm mà thôi! Con còn trẻ, thứ có nhiều nhất chính là thời gian.”
Ôn Phỉ Văn hoàn toàn bị con trai chọc giận, ông sa sầm mặt mày, ôn tồn
giảng giải cho anh, lui một bước lại tiến một bước nhưng anh vẫn trưng
ra dáng vẻ không thèm quan tâm.
Tiện tay vớ được quyển sách ở gần, ông ném mạnh xuống đất rồi đi ra ngoài,
còn mắng, “Anh có còn biết mình họ gì không? Nghĩ là tôi không quản được anh nữa có phải không? Anh đủ lông đủ cánh rồi thì vẫn là con trai Ôn
Phỉ Văn tôi.”
Ôn Hành Viễn cũng không trốn tránh, chỉ tiện tay nhặt quyển sách lên, híp
mắt lại, “Đúng ạ, con là con bố, nhưng bố coi con là con ruột sao? Tưởng là cứ đẩy Lý Hiểu Quân cho con là tốt với con sao? Bố có nghĩ cho hạnh
phúc của con không? Hoa Đô mà cũng phải dựa vào sự giúp đỡ của người
khác để tồn tại trong giới bất động sản sao ạ? Hai năm nay con liều mạng phát triển giang sơn bố gây dựng, chẳng lẽ không đủ để chứng minh con
có năng lực ngồi vào vị trí tổng giám đốc? Hay là cho đến giờ bố vẫn cảm thấy con không đủ tư cách ngồi vào vị trí đó? Bố cứ ở nhà an nhàn hưởng phúc không được hay sao? Sức lực mắng mỏ con, chi bằng để mà giúp mẹ
trồng hoa.” Ôn Hành Viễn nhướng mày, nói rành mạch từng chữ, “Con nói
thật với bố nhé, không cứ cô ta là con gái nhà họ Lý hay nhà họ Trương,
kể cả là con gái cưng của tổng thống, con cũng không để mắt đâu! Đừng
trách con là làm náo loạn cả nhà, con cũng ngại phiền phức, con cũng mệt mỏi, đáng ra là nên để mặc con đi, không phải đây là ngày đầu bố biết
con trai bố chứ? Dù sao thì con cũng nói rồi, trừ Si Nhan ra, không ai
được cả, bố thích thế nào thì làm thế ấy đi!”
“Hiểu Quân có chỗ nào không thể so với con bé đó? Người ta quan tâm đến anh
nhiều gấp bao nhiêu lần Si Nhan chứ? Sao anh cứ cố chấp thế hả?” Ôn Phỉ
Văn tức tối, nhưng vẫn không từ bỏ ý định khuyên bảo. Không phải ông có
mưu đồ bám víu vào nhà nào cả, chỉ là thấy con mình đau khổ chờ đợi mười năm mà vẫn lẻ loi đơn độc, thân làm bố, sao ông có thể trơ mắt ra nhìn
được.
Ôn Hành Viễn không để tâm đến vẻ mặt xám ngoắt của bố, cười lạnh một
tiếng, “Rốt cuộc là cô ta để tâm đến con hay là bố cô ta để tâm tới Hoa
Đô, bố không rõ sao? Hơn nữa, người để ý đến con cũng nhiều lắm, con
quản được ạ? Con không ngại nhắc lại lần nữa với bố, đừng cố bắt con
thay đổi ý định, người con để tâm đến từ trước đến nay chỉ có một thôi,
đó chính là Si Nhan. Xin bố đừng ép con nữa. Vì công trình “Kim Bích”,
bố cũng đã vất vả rồi, đừng phá hỏng nữa, được không ạ? Con chỉ muốn lấy người phụ nữ con yêu thôi, yêu cầu này quá đáng sao? Tại sao bố không
thông cảm cho con? Nhìn con khổ sở, bố thoải mái được không ạ?”
Đôi mắt Ôn Phỉ Văn như sắp phun lửa, nhìn thằng con trai khôi ngô tuấn tú
với ánh mắt kiên nghị tỉnh táo, ông cũng trấn định lại. Đột nhiên ông
cảm thấy thật bất lực, thằng nhóc ngỗ nghịch giờ đã trưởng thành rồi.
Ông không hù dọa được anh, càng không điều khiển anh được. Đứa con đầy
kiêu hãnh, đầy ưu tú đó chẳng phải chính là do ông chuyên tâm bồi dưỡng
nên sao? Anh ương ngạnh, anh có thủ đoạn, tính tình nóng nảy, thậm chí
là bề ngoài ôn hòa, không khác ông hồi trẻ là mấy. Ông đang tức giận gì
chứ? Đáng ra ông nên cảm thấy vui mừng mới đúng.
Nhưng Ôn Phỉ Văn không hiểu, rốt cuộc thì Si Nhan có gì tốt mà có thể khiến
con trai ông cố chấp yêu thương đến những mười năm. Mười năm, tuổi thanh xuân của người đàn ông đang uổng phí trong tháng ngày chờ đợi. Cô lấy
cái gì ra để đền bù cho thời gian mười năm của con ông? Ngoại trừ chịu
trách nhiệm với hạnh phúc của anh, cô vốn không bù nổi thứ khác. Nhưng
vấn đề là, cô muốn chịu trách nhiệm sao?
Trong trí nhớ của