The Soda Pop
Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325414

Bình chọn: 8.5.00/10/541 lượt.

ng trách Hàn Nặc...Đừng trách nó...Đừng trách nó...”

Cánh tay gầy gò buông thõng xuống cạnh giường, một giọt lệ ngân ngấn ở khóe mắt.

Nhịp tim ông ta biến mất, thân thể dần hết ấm. Ông ta đã lấy cái chết để đền bù tội lỗi, mang theo món nợ mà khi sống không thể trả hết, cứ như vậy

mà ra đi.

Trái tim Hàn Nặc quặn đau, như có một con dao cắt qua da thịt. Dòng máu đỏ

tươi như đang chảy chầm chậm, tẩm ướt cả lồng ngực anh ta.

Anh ta bỗng xoay người, ngẩng đầu lên.

Giọt nước mắt long lanh mềm mại lăn xuống từ khóe mắt cô. Cô chậm rãi đến

cạnh giường, bàn tay mảnh khảnh khẽ vuốt đôi mắt Hàn Thiên Khải. Cô hít

sâu một hơi rồi thở ra, tiếng nói nhẹ nhàng như không thể nhẹ hơn được

nữa bật ra từ miệng cô, “Được, cháu không trách anh ấy...”

Về chuyện mảnh đất ở thành phố A, chẳng những Ôn Phỉ Văn không đồng ý mà

còn âm thầm tăng cường cản trở khiến cho cả hạng mục không được tiến

hành thuận lợi. Ôn Hành Viễn biết mục đích của bố nhưng vẫn kiên quyết

không chịu thua, hai bố con như đang đối đầu vậy. Hơn một tháng nay, anh bận rộn tối mặt tối mũi, thường phải đi đi lại lại giữa thành phố A và

thành phố S.

Quá trình kí hợp đồng với viện thiết kế Hoàn Vũ rất thuận lợi. Cơ quan

trung gian này đương nhiên là nằm trong mối quan hệ cá nhân với Đường

Nghị Phàm. Tuy nhiên, Ôn Hành Viễn vẫn luôn giải quyết công việc một

cách rõ ràng, kí hợp đồng không thể làm theo kiểu riêng tư được, kể cả

khó khăn đến đâu đi nữa.

Sau khi kí xong hợp đồng, Ôn Hành Viễn bắt tay với Quý Bác Minh, anh điềm

tĩnh nói, “Vất vả cho viện trưởng Quý rồi, nhưng mà, cháu hy vọng dự án

của Hoa Đô sẽ là độc nhất vô nhị.” Chỉ một câu nói ngắn gọn mà lại như

lời nhắc nhở trịnh trọng với Quý Bác Minh, một khi đã hợp tác với Hoa Đô thì ông ấy không thể kí hợp đồng với công ty bất động sản nào khác.

Quý Bác Minh cũng hiểu, nhìn Ôn Hành Viễn bằng ánh mắt tán thưởng, nghiêm

túc hứa hẹn, “Ôn tổng yên tâm, từ trước đến nay, Hoàn Vũ không bao giờ

chơi trò bắt tay với một bên rồi lại hứa hẹn với một bên khác.”

Ôn Hành Viễn gật gù, nắm chặt tay Quý Bác Minh, “Cảm ơn bác Quý.”

Quý Bác Minh cũng nắm tay anh, cười nhạt, không nói gì.

Từ Hoàn Vũ đi ra, anh nhận được điện thoại của Cao Các. Phóng xe như bay,

chỉ hai mươi phút sau, anh đã có mặt tại phòng bệnh của bệnh viện.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Qua tấm kính cửa sổ, nhìn Si Nhan đang nhắm mắt nằm trên giường, anh trầm giọng.

“Dính mưa, xế chiều hôm qua bắt đầu sốt cao.” Vì cả đêm không ngủ nên giọng nói của Si Hạ có vẻ khàn khàn.

Cao Các đi từ phòng bệnh ra, dặn y tá chuẩn bị tiêm, rồi vỗ vai anh, “Đừng lo, hạ sốt rồi, trằn trọc cả đêm, vừa mới ngủ.”

“Sao cậu ta lại ở đây?” Ôn Hành Viễn liếc mắt nhìn Hàn Nặc, khẩu khí không điềm đạm như trước.

“Tiểu Nhan bị ngất, là Hàn Nặc đưa con bé đến đây.” Si Hạ nghiêng đầu nhìn

Hàn Nặc đang cực kỳ tiều tụy. Kéo Ôn Hành Viễn ra xa một chút, anh mới

kể qua loa chuyện Si Nhan đến bệnh viện của trại giam gặp Hàn Thiên

Khải.

Ôn Hành Viễn trầm ngâm, mãi lâu không nói gì, rồi đột nhiên tóm cổ áo Si Hạ.

Cao Các thấy đôi mắt anh tối sầm lại một cách bất thường, vội vàng kéo anh ra, “Hành Viễn, đừng tức giận thế.”

“Cậu nghĩ cuộc sống của cô ấy dễ chịu lắm rồi phải không?” Ôn Hành Viễn tức

tối, “Học người khác đâm cho cô ấy một nhát dao nữa?”

Si Hạ nghe thấy thế thì chợt biến sắc, ánh mắt bén nhọn, “Không phải cậu

không biết tính tình Tiểu Nhan, nếu đổi lại cậu là mình, cậu sẽ làm gì

đây?”

Ôn Hành Viễn mím môi nhìn Si Hạ, trên vầng trán hiện rõ vẻ đau đớn, ánh mắt u trầm như bóng đêm đen.

Dãy hành lang yên ắng trở lại, nhưng độ ấm đang dần giảm, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Đột nhiên, anh hất mạnh tay Cao Các ra rồi đi qua anh ta, chỉ hai ba bước

đã đến cạnh Hàn Nặc, vung một cú đấm vào mặt anh ta, đồng thời quát lên, “Hàn Nặc, mẹ kiếp, cậu có phải đàn ông không, ba năm rồi còn chưa đủ

hả?”

“Hành Viễn?” Si Hạ sững sờ, cùng Cao Các kinh hãi hô lên.

“Hành Viễn, cậu bình tĩnh một chút đi...” Đường Nghị Phàm đứng gần Hàn Nặc, vội kéo Ôn Hành Viễn ra.

Ngoài hành lang bệnh viện bỗng vang lên tiếng thét của y tá, cả tiếng khuyên

can trầm đục, dường như còn có tiếng thành ghế đập vào tường, vô cùng ồn ào.

Đáy mắt Hàn Nặc lạnh không kém gì Ôn Hành Viễn, dứt khoát vung ra một cú

đấm, anh ta gầm nhẹ, “Ôn Hành Viễn, anh có tư cách gì nói với tôi những

lời này, anh dựa vào cái gì mà đưa cô ấy đi?”

Trời phú cho anh khả năng phản ứng nhanh nhạy nên Hàn Nặc lại trúng thêm một cú đấm nữa, Ôn Hành Viễn sầm mặt, giọng nói lạnh lùng, “Chỉ dựa vào

việc, cậu yêu cô ấy bảy năm, còn tôi, yêu cô ấy suốt mười năm...”

. . .

Từ bệnh viện đi ra, Ôn Hành Viễn buồn bực vò đầu, lái xe về thẳng thành

phố S. Tuy nhiên, ở nhà họ Ôn, một trận gió lốc khác đang chờ anh.

Ôn Phỉ Văn sấn tới mắng con trai, “Có phải bố đã thoải mái với anh quá rồi hay không? Anh tự xem mình chật vật thành ra cái dạng gì đi? Còn ra

dáng người đứng đầu Hoa Đô nữa hay không? Anh biến công ty thành cái gì? Là công cụ để báo thù vì một đứa con gái? Đến bao giờ anh mới có thể

tỉn