Teya Salat
Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325271

Bình chọn: 8.00/10/527 lượt.

thống với anh ta, anh

ta không biết lấy vẻ mặt gì để đối diện với ông ta nữa.

Bị mắc kẹt giữa người yêu và người thân, Hàn Nặc vô cùng đau khổ.

Hôm nay, đã đến lúc kết thúc rồi, ông ta, phải đi thật rồi.

“Bố...” Hàn Nặc thấp giọng gọi ông, nghe kỹ ra thì giọng nói hơi run rẩy.

Hàn Thiên Khải nằm im.

“Bố...Con là Hàn Nặc đây, con đến thăm bố này.” Cầm bàn tay gầy gò của bố, hai

mắt Hàn Nặc đỏ lên, “Bố thật sự phải đi rồi sao? Bố thật sự muốn đến

cạnh mẹ sao? Bố...Con xin lỗi...xin lỗi...”

Cố nén nước mắt, Hàn Nặc ngồi xổm cạnh giường, đặt trán vào lòng bàn tay

bố, “Bố, con cám ơn bố! Đã cho con sinh mệnh, nuôi con thành người...Hàn Nặc bất hiếu...Hàn Nặc xin lỗi bố...”

Bất kể ông ta đã làm sai điều gì thì cũng sắp phải đi rồi, anh ta còn không thể đối mặt hay tha thứ sao? Anh ta có thể, có thể, đó là bố anh ta,

anh ta là con trai của ông ta, ngay cả khi chết cũng không thay đổi

được.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng vì hận nên anh ta mới không đến thăm bố,

nhưng có ai biết anh ta sợ vào bệnh viện đến mức nào. Sự lạnh lẽo khắc

sâu trong tâm trí anh ta, như ngọn đèn nhỏ lập lòe chút ánh sáng yếu ớt

cuối cùng, anh ta cảm thấy lạnh.

Có người từng nói, bệnh viện là “cửa sinh, cửa tử”. Sự sống của một người

có thể từ đây mà tiếp tục, nhưng có người lại chết đi...Đối với anh ta

mà nói, cánh cửa tử này đã mở ra ba lần với anh ta. Đầu tiên là mẹ Si

Nhan, sau đó là mẹ anh ta, và giờ là bố anh ta.

Vốn tưởng rằng thế giới của anh ta đã đóng lại từ ba năm trước, xem ra, khi ấy vẫn chưa phải là cực hạn.

Rốt cuộc thì bao nhiêu người rời khỏi anh ta nữa mới chấm dứt, biến cố trong đời người đến khi nào mới kết thúc?

Si Nhan đi, mẹ đi, bây giờ, cả bố cũng phải đi...Trong lúc nhất thời, Hàn Nặc không biết mình còn lại gì.

Từ nay về sau, anh ta thật sự chỉ còn một mình.

Không biết qua bao lâu, bàn tay gầy gò kia đột nhiên nắm lấy tay anh ta.

Hàn Nặc kinh ngạc, ngẩng phắt đầu lên.

Hàn Thiên Khải như đang dùng hết chỗ sức lực còn lại, chậm rãi mở mắt ra.

Ánh mắt tràn ngập vẻ hiền từ mà áy náy nhìn đứa con trai tuấn tú trước

mặt, ông ta cố siết chặt tay lại.

“Bố...” Hàn Nặc nghẹn giọng nói, trong thoáng chốc hai mắt đã ươn ướt.

Ánh mắt bố anh ta đã không còn rõ nữa, nhưng ông ta vẫn cố nhoẻn một nụ cười, “Hàn Nặc...”

“Bố...xin lỗi...” Một câu xin lỗi đã chôn sâu trong lòng cuối cùng cũng được ông

ta nói ra một cách thản nhiên. Hàn Nặc nắm chặt tay bố, anh ta vô cùng

sợ người thân duy nhất này rời bỏ mình.

Hàn Thiên Khải nở nụ cười ấm áp, dường như gánh nặng đã được trút bỏ một

cách dễ dàng, ánh mắt phức tạp vương trên khuôn mặt Hàn Nặc. Một lúc lâu sau, ông ta cố sức nói, “Hàn Nặc...Bố có một ước nguyện...”

“Bố...bố nói đi...” Vẫn nắm tay bố, anh ta thấp giọng nói.

Ông ta nhìn Hàn Nặc, lại chậm rãi đưa ánh mắt ra cửa, “Bố muốn gặp Si Nhan...”

Giọng nói Hàn Thiên Khải rất trầm, không rõ ràng, nhưng lại kiên định như

không cho phép từ chối. Hàn Nặc cứng người, như thể trong lòng đang có

một sự đấu tranh thầm lặng, một lúc sau anh ta mới khó khăn mở miệng,

“Được ạ.”

Mặc dù tội lỗi của ông ta không thể đền bù được, nhưng bây giờ ông ta chỉ

là một người sắp chết, đối mặt với tâm nguyện cuối cùng của ông ta, Hàn

Nặc không thể nào từ chối được.

Trên hành lang bệnh viện vọng đến tiếng bước chân chậm rãi của anh ta. Bấm

dãy số đó mấy lần, trong điện thoại vẫn truyền ra giọng nói lạnh lùng,

“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...”

Cảm giác như có người đấm một phát thật đau vào ngực, anh ta cố gắng lấy lại bình tĩnh, lục tìm số điện thoại.

Chần chừ một lúc mới gọi, cuối cùng cũng thông máy.

“Xin chào, xin hỏi ai đấy ạ?” Giọng nói lễ phép của một người lạ vang lên.

“Nhan Nhan đấy ư?” Trầm mặc vài giây, Hàn Nặc cất giọng khàn khàn.

“Cô ấy đưa bố đi dạo rồi, nếu anh có việc gấp, xin lưu lại...” Không đợi

người bên kia nói hết, Hàn Nặc cúp điện thoại luôn, ngồi xuống ghế ở

hành lang.

“Xin chào, xin hỏi có cục phó Si ở đó không?” Giọng nói của Tạ Viễn Đằng

truyền đến từ cuối hành lang, “Đang họp sao?...À, được, khoảng một tiếng nữa tôi gọi lại...”

Đôi mắt Tạ Viễn Đằng hơi hồng, hình như là vừa khóc. Đứng cạnh anh ta, cắn

môi, cô nhẹ giọng an ủi, “Nhất định Si Hạ có cách liên lạc với cô ấy,

bây giờ em sẽ đến cục tìm anh ấy.”

Thấy anh ta không lên tiếng, Tạ Viễn Đằng chợt muốn khóc. Ngay lúc cô định

đi, Hàn Nặc nắm tay cô, một lúc sau mới thấp giọng nói, “Không cần đâu,

đừng làm thêm chuyện gì cho anh nữa.”

Tạ Viễn Đằng quay đầu đi, cố nén dòng nước mắt chực trào, nhưng rốt cuộc

cũng không kìm được. Cô rút tay ra, bóng lưng dần mất hút khỏi dãy hành

lang.

“Si Hạ?” Đứng một lúc lâu, thấy anh đẩy cánh cửa phòng họp và đi ra, Tạ Viễn Đằng liền gọi khẽ.

Si Hạ ngẩng đầu, nhìn thấy cô đứng cách một khoảng, mái tóc đã ướt một nửa.

Ngọn đèn cảm ứng trên hành lang vụt tắt, trong bóng tối mờ mờ, khuôn mặt anh có vẻ không chân thực, cũng giống như tâm tình phức tạp của anh lúc

này.

Lấy lại bình tĩnh, khôi phục vẻ điềm nhiên, anh cầm xấp tài liệu rồi sải bước về phía Tạ V