Disneyland 1972 Love the old s
Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325112

Bình chọn: 9.00/10/511 lượt.

nữa không được thông qua

xét duyệt, giờ lại tự quệt thêm một vết đen. Có lẽ tôi nên đóng cửa

phòng luật thôi. Anh cho rằng tôi không tôn trọng nghề nghiệp của mình?”

Ôn Hành Viễn liếc nhìn anh ta bằng ánh mắt sâu xa, cong khóe môi, “Mới đầu tôi còn chưa hiểu rõ lắm, chuyện này mười phần chắc chín, sao lại không qua được cơ chứ. Không nghĩ ra vấn đề thì dĩ nhiên là dồn lên luật sư

Hàn rồi.”

“Anh không biết?” Hàn Nặc không để ý đến lời khích bác của anh, chỉ nhíu mày.

“Đầu tư mấy trăm triệu, cậu nghĩ là tôi nói đùa sao?” Sắc mặt vốn đã dịu giờ lại căng lên, anh nói tiếp, “Vấn đề trình độ chuyên môn là việc cấp

bách, nếu không gấp thì cũng chẳng phải phiền đến Si Hạ.”

Mang theo vài phần trào phúng, anh nhếch khóe miệng, nụ cười đó khiến anh

trông lạnh lùng hơn rất nhiều, “Hàn Nặc, sĩ diện của cậu lớn lắm mà, thế mà vẫn phải tận dụng quan hệ với Si Hạ.” Anh lấy ra một điếu thuốc, rít mạnh một hơi, “Hàn Thiên Dụ muốn mượn danh vụ án này để kéo tôi vào,

hắn có thể sao? Một tháng mà đã đòi kết liễu tôi? Chỉ bằng hắn, động vào công ty con của Hoa Đô thôi cũng đã là quá sức.”

Lấy lại vẻ mặt trầm ổn, anh lên xe, rồi lại hạ cửa kính xe xuống, “Đáng ra

hắn nên cảm ơn cậu vì đã đồng ý thụ lý vụ này, có điều, cậu đã dùng cách tương tự rồi, lần này cậu không giúp được hắn đâu.”

Ôn Hành Viễn phóng xe đi thẳng, còn Hàn Nặc ngẩng mặt lên nhìn trời, gợn ra một nụ cười khổ sở.

Ba năm trước đây, anh ta đã từng trải qua sự việc thế này, đến ba năm sau, cảnh tượng lại tái diễn một lần nữa, anh ta cảm thấy mệt mỏi thật sự.

Còn nhớ khi tòa tuyên án vào ba năm trước, anh ta hoảng hốt bỏ đi, có người cũng đứng ở nơi tương tự chờ anh ta.

“Luật sư Hàn bây giờ tính là gì đây, vì nghĩa diệt thân?” Người đó híp mắt,

tao nhã phất tay lệnh cho tài xế đi trước, “Hàn Nặc, cậu nhớ cho kỹ, ông ta còn món nợ với tôi, tốt nhất là cậu đừng nhúng tay vào.”

“Ông ấy đã bị trừng phạt thích đáng rồi, anh còn muốn thế nào?” Hàng mi Hàn

Nặc run rẩy, đôi con ngươi đen láy co rút lại, anh ta lạnh giọng chất

vấn.

“Cậu nói cho tôi biết cái gì gọi là trừng phạt thích đáng?” Người đàn ông

rụi tắt điếu thuốc trên tay, vẻ mặt chuyển lạnh trong nháy mắt, cái lạnh như có thể đóng băng anh ta lại, “Tài khoản nhà họ Si bị đóng băng chỉ

trong một đêm, Tiểu Nhan bị dồn đến bước đường cùng, lúc đó ông ta làm

gì? Ông ta còn đang tính xem bước tiếp theo nên làm thế nào để nhà họ Si đi vào chỗ chết.” Hai tay nắm thật chặt, anh cố gắng kiềm chế lửa giận, “Hận thù sâu nặng đến đâu mới có thể khiến ông ta xuống tay nặng như

vậy? Hả? Thương trường như chiến trường, có gan làm thì có gan chịu hậu

quả. Ông ta dựa vào cái gì mà động đến cả nhà họ Si? Si Hạ làm gì sai

sao? Tiểu Nhan có gì sai sao? Cậu có biết nếu như lần này nhà họ Si lại

thua kiện nữa thì đổi lại được cái gì không? Năm năm, ha...” Cười lạnh

một tiếng, anh đặt tay lên ngực trái, lạnh giọng chất vấn: “Cậu tự đấm

ngực mà nói xem, chuyện ông ta gây ra, chỉ ngồi tù năm năm là xong sao?”

“Cậu nhớ cho kỹ, ông ta đã dồn nhà họ Si vào chỗ chết thế nào, tôi sẽ khiến

ông ta phải trả lại gấp bội. Không phải chỉ có năm năm thôi sao, tôi sẽ

đợi ông ta ra.”

Hàn Nặc ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, chỉ mím môi không nói gì.

Nhìn đáy mắt Hàn Nặc tràn vẻ đau thương, anh nói dõng dạc từng chữ một,

“Chuyện này tạm thời dừng ở đây, nhưng tôi không tha cho ông ta đâu.

Chuyện nên làm hay không nên làm thì cậu cũng đã làm rồi, coi như tôi

không biết. Nếu như còn gây rắc rối gì nữa, ngay cả cậu tôi cũng lôi vào đấy.”

Hàn Nặc nhìn thẳng vào anh, khóe miệng khẽ động. Giọng nói của anh rất

trầm, ngữ khí dứt khoát mà lạnh lùng, “Nhớ kỹ, tôi là Ôn Hành Viễn. Nếu

cậu làm tổn thương đến Tiểu Nhan, tôi sẽ khiến cậu, sống không bằng

chết! Đừng nghi ngờ lời tôi nói.”

Lần đó không phải là lần đầu tiên Hàn Nặc gặp anh. Còn nhớ lúc trong nhà Si Nhan vừa mới gặp chuyện không may, Hàn Nặc đưa cô về nhà thì có nhìn

thấy Ôn Hành Viễn đứng nói chuyện với Si Hạ. Anh vẫn không ngừng hút

thuốc, chỉ thỉnh thoảng gật đầu. Lúc sắp đi, anh vỗ vỗ vai Si Hạ, như

thể đang động viên, hoặc cũng như an ủi. Đầu tiên, Si Hạ nhíu mày, sau

đó miễn cưỡng cười, đấm trả một cái lên vai Ôn Hành Viễn. Sau đó, anh ta thấy hai người họ bắt tay nhau.

Anh ta không biết Ôn Hành Viễn là ai, cũng chưa bao giờ nghe Si Nhan nhắc

đến. Nhưng, anh ta đoán rằng quan hệ của anh với Si Hạ không hề tầm

thường. Lúc này, người có thể ra mặt thay nhà họ Si vốn là không có, mà

anh, dường như có thể làm một cách dễ dàng.

Tại đám tang mẹ Si Nhan, Hàn Nặc thấy Ôn Hành Viễn lần thứ hai. Anh mặc bộ

âu phục đen, hai tay đút trong túi quần, ánh mắt dừng lại trên bóng lưng Si Nhan rất lâu.

Lúc Si Nhan khóc rút ruột gan, anh nhanh chân bước đến, kịp thời đỡ lấy

thân thể sắp gục ngã của cô rồi ôm cô vào lòng, rất chặt...

Hàn Nặc có thể thấy rõ ánh mắt đó, là tình cảm dịu dàng sâu sắc, tràn đầy

tiếc thương, là ánh mắt của một người đàn ông nhìn người con gái mình

yêu.

Giữa biển hoa trắng, đôi mắt ướt đẫm của cô, vẻ mặt tuyệt vọng, tất cả đ