
ông, bóng dáng cô đã sớm nhạt nhòa. Ông chỉ mơ hồ nhớ được
rằng dung mạo cô bé đó khá thanh tú, đôi mắt to lộ vẻ thông minh, lúc
cười rộ lên thì có chiếc má lúm đồng tiền nhỏ. Ngoài bấy nhiêu đó ra,
tất cả đều chỉ là hình ảnh mơ hồ.
Càng nghĩ, ông càng không thể nào hiểu nổi vì sao con trai mình có thể dựa
vào câu, “Con thích cô ấy.” mà chờ đợi tận mười năm. Từ lúc hai mươi
ngây ngô, cho đến ba mươi trầm ổn đĩnh đạc, mười năm trôi qua, anh vẫn
một thân một mình, vẫn đóng trong vở kịch một vai. Ông không có cách nào lay chuyển được anh, dường như không thể thuyết phục nổi.
Thở dài một hơi, Ôn Phỉ Văn nhắm đôi mắt mệt mỏi lại, “Anh ra ngoài trước
đi. Về mảnh đất đó, bố vẫn không thể đồng ý được. Trước tiên không nói
đến việc trong một thời gian ngắn mà Hoa Đô đã huy động vốn lớn, chỉ
riêng phía chú Lý đã e là không hỗ trợ được rồi. Khoản vay mà không xong thì chẳng ai có cách nào được.”
Nghe vậy, Ôn Hành Viễn có chút tức giận. Anh xoay người định đi nhưng ra đến cửa thì dừng lại, sống lưng cứng ngắc, im lặng một chút rồi anh trầm
giọng nói: “Bố, con biết Hoa Đô là do một tay bố lập ra, bố mất bao
nhiêu tâm huyết con đều biết rõ ràng! Nhưng bố cũng nên tin tưởng con,
con cũng coi trọng Hoa Đô, con thừa nhận là đấu thầu mảnh đất đó là vì
có liên quan đến Si Nhan, nhưng cũng không phải là đánh cuộc vu vơ. Chỉ
riêng lí do là Hàn Thiên Dụ, con đã nhất định phải lấy được hạng mục
này. Hôm nay con nói với bố chuyện này là vì con tôn trọng bố. Bố ngăn
cản đủ cách, chẳng qua cũng chỉ vì muốn con đồng ý đính hôn với Lý Hiểu
Quân. Chuyện đó tuyệt đối không có khả năng, bố bỏ ý nghĩ này đi, nếu
không cuối cùng cũng chỉ là phí công thôi. Con cũng muốn nói với bố
chuyện này, con có vốn vay rồi, mảnh đất đó, con nhất định phải lấy
được.”
Đêm yên tĩnh, đèn trên hành lang cũng tắt hết. Hàn Nặc nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của Si Nhan, im lặng ngồi cạnh giường.
Khẽ vuốt tóc cô, gương mặt cô, nâng niu như trước đây. Sự quyến luyến trong ánh mắt dường như chỉ có thể bộc lộ ra hết vào lúc này. Lồng ngực trái
mơ hồ nhói đau, ngón tay dài hơi run, đôi mắt thâm trầm ươn ướt.
Từng chi tiết vụn vặt nhất đều hiện lên trước mắt, rõ ràng như dáng vẻ thanh tú của cô lúc này vậy. Con người cô, tình yêu vừa ngọt ngào vừa khổ đau của cô khi ấy, vẫn được Hàn Nặc cẩn thận bảo vệ ở nơi mềm mại nhất
trong lòng.
Bạn gái Hàn Nặc, từng là thân phận của Si Nhan. Gần gũi như Tạ Viễn Đằng mà cuối cùng vẫn không thay thế được.
“Chúng ta ở ngay bên nhau, thậm chí là cố hết sức nhưng vẫn không làm thế nào
để có được hạnh phúc. Thật sự không thay đổi được sao?...” Nhìn cô ngủ,
Hàn Nặc đờ đẫn.
Trách nhiệm nặng nề như trói chặt bước chân của họ. Ngay cả khi cô ở ngay
cạnh anh ta, anh ta vẫn không thể cầm tay cô, còn cô cũng không có dũng
khí dựa vào bờ vai anh ta.
Thời gian đã trôi qua thì không trở lại, tồn tại một cách chân thực, nhưng
cũng bất đắc dĩ rời xa. Anh ta biết, tình yêu chân thành đang mỗi lúc
một xa, chỉ là, anh ta không muốn thừa nhận.
Đặt tay cô vào trong chăn rồi anh ta mệt mỏi dựa vào ghế. Mười ngón tay đan nhau, anh ta nhìn cô chăm chú như muốn khắc sâu dáng vẻ cô vào tim.
Không biết qua bao lâu, Si Nhan khẽ nhíu mày rồi nghiêng đầu, sau đó nhẹ nhàng trở mình, mơ hồ nói mê gì đó, giọng nói rất nhỏ.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Si Hạ bước tới, vỗ vỗ bả vai Hàn Nặc. Thấy anh ta xoay người lại, Si Hạ nhìn ra ngoài cửa rồi bước thẳng ra đó.
Hàn Nặc ân cần kéo góc chăn cho Si Nhan rồi đi ra theo.
Hai người đàn ông ngồi ở bên ngoài trầm mặc hút thuốc lá, một điếu rồi lại điếu khác.
Si Hạ quàng tay lên ghế tựa, ngửa đẩu nhìn bầu trời đêm.
“Tiểu Nhan rất ít khi đổ bệnh, mặc dù hơi gầy nhưng thể chất khá tốt.” Sau
một lúc trầm mặc, Si Hạ lên tiếng. Ngữ khí của anh rất bình tĩnh, điềm
nhiên, khiến người khác không phát hiện ra tâm tình hiện giờ của anh.
Nhưng anh muốn nói gì thì Hàn Nặc đã hiểu rõ.
Rít mạnh một hơi, ném đầu mẩu thuốc ra xa, Hàn Nặc lên tiếng, “Tôi biết...”
Anh ta biết, biết tất cả, nhưng không thể thay đổi được gì. Có điều, anh ta không nỡ nói ra khỏi miệng, anh ta không nói được.
Si Hạ nghiêng đầu nhìn anh ta, khó giấu được vẻ mệt mỏi trên vầng trán.
Nhìn Hàn Nặc cũng đang vô cùng uể oải, anh lại sinh ra cảm giác không
đành lòng, thở dài một hơi rồi dời ánh mắt đi, “Mặc dù là anh em nhưng
tôi không có quyền can thiệp vào sự lựa chọn của Tiểu Nhan. Tôi chỉ hy
vọng con đường của hai người không lòng vòng.”
“Chuyện tình cảm không thể lấy thời gian để cân nhắc được, có lẽ cậu cũng nghĩ
thế. Tình yêu mà có thể đợi chờ mỏi mòn trong mười năm, không ai bì được với Hành Viễn.” Dừng một chút, anh nhìn thấy trên mặt Hàn Nặc nhuộm đẫm vẻ đau đớn, “Cậu ấy hiểu rõ Tiểu Nhan, biết hết tất cả về con bé. Bất
kể là lúc vui hay khi ưu thương, thậm chí là khi nghèo túng, cậu ấy vẫn
có thể chấp nhận được, cậu ấy vẫn yêu.”
Si Hạ sao lại không biết những lời này là vô cùng tàn nhẫn với Hàn Nặc,
nhưng anh không thể lấy thân phận người ngoài mà để mặc ba người họ tiếp tục dây dưa được.
C