Duck hunt
Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325420

Bình chọn: 8.5.00/10/542 lượt.

lên đôi tay đang nắm chặt của họ.

Đứng trước mặt anh ta, Si Nhan nắm chặt tay Hàn nặc, đột nhiên lại cười dịu

dàng. Rút tay ra rồi quàng lên cổ anh ta, cô ghé vào tai anh ta và nói

nhỏ, “Em đồng ý với anh, chỉ làm bạn gái của Hàn Nặc!”

Trái tim anh ta đập những nhịp mạnh mẽ, đôi mắt đen láy lóe ra tia sáng khác thường, trong lòng tràn ngập cảm giác gọi là “hạnh phúc”, dường như có

thể trào ra nhanh chóng.

Đưa tay ôm thắt lưng cô, anh ta cười tươi rói.

Lúc đó, họ còn trẻ, đều đơn thuần tưởng rằng tình yêu là chuyện của hai người.

Kì nghỉ năm năm trước, họ nắm tay đi khắp mọi nơi, cô nhảy sóng trên bờ

biển, tiếng cười trong trẻo như bị tiếng sóng bao trùm. Lúc quay đầu

lại, cô thấy anh ta cười dịu dàng, cười trìu mến.

“Hàn Nặc?” Cất giọng gọi anh ta, thấy anh ta chớp mắt lộ vẻ nghi hoặc, Si

Nhan nhoẻn miệng cười, hô to lên với biển khơi bao la, “Em yêu anh...”

Đôi chân trần giẫm lên những con sóng, cô chạy đến cạnh anh ta, kiễng chân

hôn lên má anh ta. Thấy anh ta kinh ngạc, cô cười, dáng vẻ ngây thơ

nghịch ngợm. Ngay lúc cô định xoay người đi, anh ta kéo cô vào lòng, đặt một nụ hôn triền miên lên môi cô.

Dưới bầu trời trong xanh, trước biển cả mênh mông, họ hôn nhau say đắm.

Lúc đó, họ yêu một cách mãnh liệt đắm đuối, cứ tưởng rằng cả đời sẽ trôi qua như thế.

Mùa đông bốn năm trước, đang lúc cô tán dóc cùng mấy chị em trong phòng, Hàn Nặc gọi điện đến.

“Nhan Nhan, mẹ anh đến, nửa tiếng nữa chúng ta cùng ăn cơm ở nhà hàng ven sông nhé?”

“Hả? Cái gì? Sao anh không nói sớm?” Lông tóc Si Nhan như dựng hết lên. Cúp

điện thoại, cô nhảy ra khỏi đống đồ ăn vặt, cuống cuồng thay quần áo.

“Nhan Nhan, cậu đừng căng thẳng, Hàn Nặc tính tình tốt như thế, chắc chắn mẹ

anh ấy cũng không phải người khó gần đâu.” Nhược Ngưng vừa giúp cô sửa

sang quần áo vừa an ủi.

“Nghe anh ấy nói, không được phép không theo khuôn khổ. Vì cuộc gặp với mẹ

anh ấy, dạo này ngày nào mình cũng phải tập cười không hở răng, mệt chết mất thôi, chắc không giả vờ được nữa mất.” Ngẫm lại mấy tuần chuẩn bị

cho kháng chiến, Si Nhan rùng mình, hít hà vài hơi.

“Ai bảo bình thường cậu thả phanh quá cơ, giờ thì có người trị được cậu rồi.” Nhược Ngưng trêu cười.

“Cũng phải, có bạn trai như thế cũng chả dễ dàng gì, biết thế không nhận lời anh ấy cho xong.” Si Nhan cau mày, nhăn mặt lại.

“Bớt nghĩ một đằng nói một nẻo đi, mình không tin cậu cam lòng bỏ Hàn Nặc nhà cậu.” Nhược Ngưng véo mặt cô.

“Có cơ hội sẽ nói với anh ấy, vì anh ấy mà mình tốn bao nhiêu năm tuổi thọ

đây này.” Si Nhan cười hì hì, tóm tay Nhược Ngưng làm nũng.

“Đi nhanh đi, đồ con dâu xấu, đừng để người ta chờ.” Nhược Ngưng giục cô, còn không quên động viên, “Cố lên, bảo bối!”

Si Nhan cong môi cười, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, hấp tấp chạy ra ngoài. Lúc đến nhà hàng, Hàn Nặc và mẹ anh ta cũng mới tới.

“Mẹ, đây là Nhan Nhan.” Trong lúc nói, Hàn Nặc thân mật ôm eo Si Nhan.

“Cháu chào cô ạ!” Mặt Si Nhan hơi đỏ, cô lễ phép hỏi thăm sức khỏe, đồng thời quan sát tỉ mỉ vẻ đoan trang của mẹ Hàn Nặc.

Bà Hàn ôn hòa cười, thân thiết nắm tay cô, “Ở ngoài lạnh lắm, mau tới đây ngồi đi.”

Đó là lần đầu tiên Si Nhan nhìn thấy người nhà Hàn Nặc, cũng là lần duy

nhất. Bà Hàn rất thích cô, trước lúc đi còn nắm tay cô, dặn dò cô kì

nghỉ đến thăm nhà họ.

Hàn Nặc nhìn hai người phụ nữ quan trọng nhất đời mình hòa hợp như vậy thì cười rất tươi.

Lúc đó, họ cảm thấy hạnh phúc thỏa mãn, còn tưởng rằng cái ngày tay nắm tay đến hết đời đang gần ngay trước mắt.

Ba năm trước đây, lúc biến cố bất ngờ xảy ra, Hàn Nặc nắm tay cô, dịu dàng an ủi, “Đừng lo, Nhan Nhan, anh về tìm bố anh hỗ trợ, nhất định không

sao đâu.”

Nhìn vẻ mặt kiên định của anh ta, Si Nhan rưng rưng gật đầu.

Sau này, khi cô cảm giác được mọi chuyện có liên quan đến nhà họ Hàn, thế

giới của cô như sụp đổ trong phút chốc. Mà khi nhìn thấy Hàn Nặc tiều

tụy khổ sở, cô không thể trách móc được câu nào.

Lúc mẹ được đưa vào phòng cấp cứu, Si Nhan hoàn toàn suy sụp, suốt ba ngày

không mở miệng nói chuyện. Lúc Hàn Nặc chạy đến, cô ngả vào lòng anh ta, ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt đờ đẫn.

“Nhan Nhan.” Hàn Nặc nghẹn ngào ôm cô vào lòng, cầm hai bàn tay lạnh cóng của cô, giọng nói như bị vỡ vụn, “Không sao đâu, nhất định là không sao

đâu.”

Lúc đó, họ mơ hồ cảm giác được, đoạn kết của tình yêu đã nằm ngay dưới chân rồi.

Cả đời, thật sự rất dài. Vừa gặp phải một hồi sóng gió, rơi vào rủi ro,

hoặc là đã đến đoạn rẽ trong cuộc đời một người thì sẽ bị mất nhau, hoặc đánh mất chính mình.

Từng tưởng rằng, tình yêu là thứ ngọt ngào ấm áp nhất, nhưng trải qua rồi

mới biết, khi trang ngọt ngào và ấm áp được lật qua thì sẽ là trang đau

khổ, bi ai mà khó ai có thể chịu đựng nổi.

Dù yêu nhau, nhưng trái tim không thắng được quan hệ máu mủ tình thân, rốt cuộc họ cũng không tránh được định mệnh nghiệt ngã này.

Đời người nếu chỉ đơn giản như thuở ban đầu thì có lẽ sẽ không như vậy. Có

điều, họ không chỉ là gặp gỡ thoáng qua, đáng tiếc, họ phải rời bỏ nhau

đang khi tình yêu thắm thiết.

Thế giới không thay đổi, nhưng hai ngườ