
ta cứ tưởng
cơ hội là chắc chắn rồi nên hết lần này đến lần khác chơi tiểu xảo.”
Đang nói, thang máy đã đến tầng mười lăm. Si Hạ và Ôn Hành Viễn liếc
nhau, sau đó anh nghiêng người, Ôn Hành Viễn dẫn đầu cả đoàn vào hội
trường.
Hai phút sau, Si Hạ cầm bản thiết kế của Hoa Đô vào. Theo quy định, chỉ cần người chủ sự chưa đến thì không tính là muộn, Hoa Đô vẫn vô cùng an
toàn.
Trong khoảnh khắc Hàn Thiên Dụ nhìn thấy Ôn Hành Viễn, hai mắt liền trợn
trừng, không còn hơi sức để ý cục phó Si đã vào. Lúc anh đi qua Ôn Hành
Viễn, đặt bản kế hoạch lên bàn, vẻ mặt điềm tĩnh rồi ngồi xuống bàn chủ
sự, ông ta vô cùng tức tối.
Trận này phải đánh tiếp, không tới phút cuối cùng thì không được buông xuôi, hơn nữa, ông ta đã bỏ ra quá nhiều tâm huyết. Híp mắt lại, đôi mắt u
trầm của ông ta đảo qua Ôn Hành Viễn, miệng nhếch lên một nụ cười không
chịu yếu thế, dù cho có chút gượng ép nhưng cũng xem như ông ta không
lép vế.
Mười doanh nghiệp tham gia vòng lựa chọn đầu tiên trong hai tiếng đồng hồ,
còn lại ba doanh nghiệp, mà trong đó, hai bên có tiềm lực cạnh tranh cao nhất là Hoa Đô và Thiên Dụ.
Giữa trưa, Si Hạ và mấy nhân viên của các ban ngành liên quan cùng nhau đi
ăn trưa. Ôn Hành Viễn, Đường Nghị Phàm và Quý Nhược Ngưng ngồi cùng một
bàn, còn trợ lý của anh thì đi lấy hợp đồng quan trọng.
“Hành Viễn, về phương án mở rộng do bên Cửu Duy phụ trách, cậu loại mấy người rồi? Không hài lòng với ai cả à?” Cơm nước xong, ba người ngồi trong
phòng nghỉ, Đường Nghị Phàm tò mò hỏi, “Không phải là cậu cố ý với người nhà Tạ Viễn Đằng đấy chứ?”
Quý Nhược Ngưng giở tài liệu xem, nghe thấy Đường Nghị Phàm nhắc đến tên Tạ Viễn Đằng thì liền ngẩng đầu nhìn Ôn Hành Viễn.
Ôn Hành Viễn thong thả nhấp một ngụm trà, liếc nhìn anh một cái, “Cho đến
giờ mình đều lấy công việc nói chuyện công việc, không nhằm vào ai cả.”
“Giai đoạn trước, phương án của Hoa Đô đều do Cửu Duy phụ trách, cũng khá
thuận lợi, sao giờ lại...” Đường Nghị Phàm muốn nói lại thôi.
“Hạng mục lần này giống trước đây sao? Công trình lần này bao gồm cả nhà ở,
văn phòng, khu vui chơi, trung tâm thương nghiệp, dẫn theo sự phát triển của cả thành phố A. Mình muốn nó phải là tác phẩm vĩnh hằng.” Tay phải gõ nhẹ lên mặt bàn, gương mặt Ôn Hành Viễn đầy vẻ trầm tư.
Tác phẩm vĩnh hằng!
Nghe thấy Ôn Hành Viễn nói, Quý Nhược Ngưng chợt thất thần, lúc tỉnh táo
lại, bên môi khẽ gợn nụ cười. Cô lại nhớ đến cuộc trò chuyện tối qua với Si Nhan.
“Nhan Nhan, cậu biết không, lần này Tạ Viễn Đằng gặp phải phiền phức lớn rồi. Mình nghĩ Cửu Duy mất mối làm ăn với Hoa Đô cũng nên.”
“Có ý gì?” Si Nhan vốn đang không yên lòng, nghe thấy tên Tạ Viễn Đằng thì lại bồn chồn.
“Cậu đúng là làm việc qua quýt quá đấy, cầm tiền lương của công ty, chuyện
lớn như thế mà cũng không biết?” Thấy vẻ mặt mờ mịt của Si Nhan, Quý
Nhược Ngưng nháy mắt với cô mấy cái, “Vì dự án mở rộng ‘Kim Bích Thiên Hạ”, hôm nay là lần thứ tám Tạ Viễn Đằng đến Hoa Thành rồi.”
Vì thiết kế cho công trình đó, căn cứ vào yêu cầu của hợp đồng, đội thiết
kế của Quý Nhược Ngưng đã được cử đến Hoa Thành, mục đích đương nhiên là để dễ dàng trao đổi và sửa bản vẽ kịp thời, cũng bởi vậy, cô biết được
chuyện của Tạ Viễn Đằng. Trên cương vị người phụ trách doanh nghiệp cạnh tranh hàng đầu, Ôn Hành Viễn cũng dần ở lại Hoa Thành, làm việc suốt
ngày đêm.
“Chuyện đó thì có gì lạ đâu, chẳng ai có thể cam đoan phương án nào cũng vượt
qua xét duyệt ngay được, huống hồ dự án lần này lại quá lớn, không thể
tránh khỏi phải sửa chữa vài chi tiết.” Si Nhan bĩu môi phản bác, lại có chút khó hiểu với sự đi đi về về của Tạ Viễn Đằng. Dù sao thì năng lực
của cô ấy cũng coi như là tốt, vậy mà phải sửa đến tám lần? Hình như phá kỉ lục rồi.
“Sửa vài chi tiết? Cậu nghĩ đơn giản quá đấy. Là bị từ chối trực tiếp tám
lần.” Quý Nhược Ngưng mở to mắt, ngữ điệu bất giác lên cao, “Cậu không
thấy vẻ mặt xám ngoét của Tạ Viễn Đằng thì thôi, xời, có khi nếu thêm
một lần nữa, cô ta sẽ nhảy thẳng xuống từ phòng làm việc của Ôn Hành
Viễn ý chứ.”
Si Nhan liếc cô một cái, “Có lẽ là do Hoa Đô không nói rõ yêu cầu của
phương án, lại ít trao đổi với Cửu Duy, đây vốn là khâu không thể thiếu
trong thiết kế mà. Với dự án của thành phố A, Ôn Hành Viễn muốn công
trình phải đạt đến độ một tác phẩm vĩnh hằng.”
“Tác phẩm vĩnh hằng?” Quý Nhược Ngưng kinh ngạc, lại nghe thấy Si Nhan nói,
“Nếu như cậu ở lâu, sẽ phát hiện ra, tất cả các công trình của Hoa Đô
không hề giống nhau, bất kể là vẻ ngoài hay thiết kế bên trong căn hộ
đều có những nét đặc biệt riêng. Nhưng cậu xem bản thiết kế của họ thì
sẽ không phát hiện ra, chỉ giống nhau một điểm, đó là giản tiện.” Mở
laptop ra, cô cho Quý Nhược Ngưng xem một bức vẽ, “Cậu xem, thấy giống
chỗ nào không?”
“Tận dụng không gian rất hợp lý.” Quý Nhược Ngưng ngồi sang bên cạnh, chăm chú nhìn bản thiết kế nội thất.
“Đây là bức vẽ nhỏ, cậu xem bức lớn đi. Mặc dù sự lắp đặt không liên quan
đến bất động sản, nhưng Hoa Đô rất chú trọng đến sắp đặt phần hậu kỳ,
vách ngăn cũng làm rất tốt. Đó chính