Ring ring
Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325554

Bình chọn: 10.00/10/555 lượt.

lắng của Ôn Hành Viễn, trầm giọng chặn ngang, đôi mắt hiện vẻ

sắc bén.

Lúc chiều, khi Si Hạ đang nghiên cứu dự án với đồng nghiệp thì nhận được

điện thoại của Ôn Hành Viễn, nói rằng muốn tự lái xe đến Nhiên Thăng lấy hợp đồng. Không cần nhiều lời, Si Hạ đã hiểu, chắc chắn là lúc trợ lý

của anh đi lấy hợp đồng đã bị Hàn Thiên Dụ cản trở. Si Hạ nói, “Bây giờ

thời gian sát quá, tầm chiều sẽ có cuộc chất vấn quan trọng, cậu không

thể vắng mặt được.”

“Giờ Nghị Phàm mà đi, có khi sẽ ảnh hưởng đến việc trả lời của Quý Nhược

Ngưng.” Ôn Hành Viễn chắc chắn, anh có thể tưởng tượng được, khi Đường

Nghị Phàm đột nhiên rời đi, Quý Nhược Ngưng sẽ bị ảnh hưởng về tâm lý.

Bỗng dưng nhớ tới việc sáng nay Si Nhan lái xe anh đi, Si Hạ nhíu mày, “Cứ giao cho mình.”

Lúc Si Nhan nhận được điện thoại của anh thì cô đang ở dưới tầng một của

khu nhà, vội vàng đánh tay lái, không dám chậm trễ một chút nào, tiến

thẳng đến Nhiên Thăng. Đi lấy hợp đồng, cô vượt qua ba chặng đèn đỏ.

cuối cùng thì trước hai giờ đã đặt được hợp đồng vào tay Ôn Hành Viễn,

Rời khỏi hội trường, Si Nhan lại lái xe về căn hộ để thu dọn hành lý. Lúc

sắp xếp xong xuôi, hơi thở của Ôn Hành Viễn dường như vẫn phảng phất bên tai cô. Ngồi trên salon, day day trán, cô từ từ thở ra một hơi, lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Cho tới nay, cô không dám nhận là mình dũng cảm, nhưng cũng không quá nhu

nhược. Tuy nhiên, khi đối mặt với anh, cô luôn rất lo lắng, như thể chỉ

có chút sơ suất thì sẽ “vạn kiếp bất phục”*. Dường như tất cả vượt quá

sự chịu đựng của cô, cô cảm thấy vô cùng rối loạn.



* Muôn đời muôn kiếp không trở lại được



Sự việc xảy ra đột ngột, cô chưa kịp nghĩ đến chuyện lúc đưa hợp đồng sẽ

phải gặp anh. Lúc ấy cô chỉ biết, anh là Ôn Hành Viễn, là người chưa bao giờ yêu cầu ở cô điều gì...Nhớ đến ánh mắt ôn hòa của anh, Si Nhan lại

chẳng đành lòng.

Lúc cô trở lại căn hộ của Si Hạ, đã thấy Ôn Hành Viễn đang ngồi trên salon

gửi thư điện tử. Thấy cô mở cửa vào, anh ngẩng đầu nhìn cô, thần sắc

không đổi, “Về rồi à?”

Si Nhan thuận miệng “vâng” một tiếng rồi im lặng đổi giày. Trầm tư một lát, cô mới hỏi, “Lấy được dự án rồi à?”

“Ừ.” Ôn Hành Viễn chăm chú xem thư, ngón tay dài linh hoạt lướt trên bàn phím máy tính, lại nhanh chóng gửi một bức thư đi.

Nhìn vào cổ áo anh, Si Nhan không nói gì nữa. Cô định xoay người về phòng,

nghĩ một lúc lại thấy mình đúng là chột dạ, do dự hồi lâu xem nên ngồi

xuống cạnh anh hay ngồi vào chiếc ghế đơn.

Hai người cùng im lặng, trong phòng khách chỉ còn tiếng gõ bàn phím của

anh. Lúc Si Hạ bưng cà phê ra, Si Nhan ung dung xem TV, điều chỉnh âm

lượng ở mức nhỏ nhất, như thể sợ làm ảnh hưởng đến Ôn Hành Viễn. Đôi mắt Ôn Hành Viễn vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, dường như đã

quên sự có mặt của Si Nhan. Có điều, ánh mắt hai người hơi giống nhau.

“Ăn cơm chưa?” Rót cho Ôn Hành Viễn một cốc cà phê, Si Hạ hỏi cô.

“Vẫn chưa đói.” Si Nhan mỉm cười, lấy cốc cà phê trên tay Si Hạ, lơ đễnh trả lời, bất giác nhìn Ôn Hành Viễn gửi thư rồi nhíu mày.

Hai anh em tán dóc câu ra vâu vào, chẳng ai đề cập đến chuyện sáng mai Si

Nhan bắt máy bay về trấn Đại Nghiên. Ôn Hành Viễn xử lý xong đống thư

mới duỗi lưng một cái, nhìn đồng hồ, anh nói, “Mình đi trước đây, chuyện lúc chiều có kết quả rồi, Nghị Phàm đang cực kỳ tức giận.”

“Chuyện xảy ra với tay trợ lý hả?” Si Hạ nghiêng đầu nhìn anh, thấy Ôn Hành

Viễn gật đầu thì không nói thêm gì nữa mà nói với Si Nhan, “Tiểu Nhan,

em tiễn Hành Viễn về đi, chắc là bảo vệ của tiểu khu không nhận ra cậu

ấy đâu.”

Si Nhan lườm anh một cái, biết thừa là Si Hạ cố tình tạo cơ hội để cô ở

cạnh Ôn Hành Viễn. Cô cầm thẻ vào cửa rồi cùng anh xuống tầng dưới.

Lúc đi, trời rất trong xanh, tâm trạng của Si Nhan cũng hoàn toàn khác so với lúc đi vào ba năm trước.

Trong đại sảnh sân bay, dòng người qua lại không ngừng. Hàn Nặc đứng bên

cạnh, nắm chặt tay cô, bàn tay ấm áp, mạnh mẽ, nhưng cái nắm tay lại

thoáng có vẻ bồn chồn không yên.

Trong lòng Si Nhan chua xót, cô cố gắng nở một nụ cười, nhưng không thể tìm được giọng nói của mình.

Bất kể là như thế nào, cô hy vọng mình có thể để lại cho anh ta một thứ

cuối cùng, đó chính là nụ cười vui vẻ. Trừ cái đó ra, cô không còn có

thể cho anh ta thứ gì được nữa, kể cả là nhân danh tình yêu cũng không

thể, kể cả sự lưu luyến.

Hàn Nặc im lặng, gương mặt tuấn tú đượm vẻ u buồn.

“Chuyến bay 6248 đi thành phố D chuẩn bị khởi hành, xin...” Giọng nói trong trẻo vang lên, kèm theo tiếng chuông ly biệt.

Hàn Nặc ngẩng đầu, siết chặt cánh tay ôm cô.

Si Nhan nghiêng đầu khẽ tựa vào lòng anh ta, cánh tay ôm nhẹ lên thắt lưng anh ta, cô nghẹn ngào, “Hàn Nặc, chúng ta đều phải hạnh phúc.”

Hàn Nặc buông một tiếng thở dài, khẽ đè đầu cô vào lồng ngực trái. Lặng im

mấy giây, nghe thấy tiếng nhịp đập khe khẽ bên ngực trái anh ta, cô còn

nghe thấy anh ta nói, “Đúng, chúng ta đều sẽ hạnh phúc.”

Trong một cái chớp mắt, cô cảm giác được sự ghì chặt từ cánh tay anh ta. Anh

ta vỗ nhẹ lưng cô, cách một lớp áo m