
c sinh lực rồi trở về ký túc xá.
Đem “Tân phòng” khóa trái lại, Chu Tráng Tráng liền vất chìa khóa vào thùng rác. (Cái phòng ở tội nghiệp, suốt ngày bị vứt bỏ)
Hải Nhĩ không hiểu Chu Tráng Tráng vì sao trong một ngày lại có thể thay
đổi thành hai người hoàn toàn khác nhau, nội tình bên trong Mĩ Địch lại
không hiểu gì.
Nàng lôi Chu Tráng Tráng tới sân bay, nấp tại một chỗ, nhìn Thường Hoằng đứng cùng Phó Dương Dương.
Thường Hoằng chuẩn bị quay về doanh trại, Phó Dương Dương đến tiễn đưa.
Xa xa nhìn lại, hai người thật là một cặp trời sinh, nam mắt sáng mày rậm, nữ thanh tú xinh đẹp.
Bọn họ dù không đến mức quá thân mật, nhưng ai cũng có thể nhìn ra hai người có quan hệ yêu đương.
Chu Tráng Tráng bỗng nhiên nhớ lại quá khứ vô số lần mình cùng Thường Hoằng ở sân bay đưa tiễn, khi đó hắn đối với nàng quan tâm cỡ nào, cho dù
mắng nàng, trong miệng trong mắt cũng đều là vô vạn sủng nịch.
Nhưng mà mới mấy ngày, người bên cạnh hắn đã thay đổi, Chu Tráng Tráng cứ thế nhẹ nhàng tan biến đi, tựa như một chữ viết sai, bị bôi xoá đi, cho dù
còn sót lại một chút dấu vết cũng bị chữ mới đè lên che khuất, ai có thể nhớ rõ nàng từng tồn tại.
Sợ rằng, chỉ có một mình nàng nhớ thôi.
Cho tới bây giờ chỉ thấy người mới cười, đã ai từng gặp qua người xưa khóc? Chu Tráng Tráng không đủ năng lực thừa nhận cảnh tượng trước mắt, liền
muốn quay đầu chạy lấy người.
Ngay
tại lúc nàng đang định quay đi, Phó Dương Dương bỗng nhiên kiễng mũi
chân, hôn lên miệng Thường Hoằng. (Bí: con yêu tinh này cố ý đúng ko
nàng? Quạ: Còn gì nữa, ả ta chắc nhìn thấy TT rùi, yêu tinh mà)
Đôi bờ môi mỏng và đẹp kia, rất là mềm mại, Chu Tráng Tráng đã bao lần chạm qua.
Ký ức như nước tuôn trào, nàng không tài nào kiềm hãm lại được —
Mây mưa một hồi xong, nàng đôi khi cũng ghé vào trong ngực hắn, lấy tay vẽ thành hình những cánh môi, nhẹ giọng nói: “Đây là của em, không được
phép dùng nó chạm vào những cô gái khác, nếu không em thấy lần nào giết
lần đó.”
Khi đó Thường Hoằng bỡn cợt cười: “Như vậy, nếu chạm mặt đàn ông khác thì có thể sao?”
Chu Tráng Tráng cũng bỡn cợt cười: “Nếu người đàn ông đó là Hải Nhĩ thì em cho phép.”
Thường Hoằng tưởng tượng ra hình ảnh huynh đệ ooxx, mặt bắt đầu tái đi.
Vì vậy, để trừng phạt Chu Tráng Tráng, hắn bay thân đến, lại đem nàng ăn một lần nữa.
Trí nhớ cứ như thế sáng rõ, như là mới xảy ra hôm qua vậy, rõ ràng làm cho nàng hít thở không thông.
Chu Tráng Tráng muốn nhắm mắt, nhưng lại không thể, chỉ có thể tiếp tục nhìn đôi trai tài gái sắc kia ngọt ngào.
Thường Hoằng cũng không có tránh né hành động của cô ta, ngược lại còn mỉm
cười nghiêng người bên tai Phó Dương Dương vô cùng thân thiết nói gì đó. (Quạ: Ta cá anh Hoằng đang nói “ghê tởm”)
Cách xa như vậy, Chu Tráng Tráng nghe không thấy, nhưng mà nàng rõ ràng, đó
là lời tâm tình ngọt ngào bởi vì Phó Dương Dương đang yêu kiều nở nụ
cười.
Tươi cười kia Chu Tráng Tráng
cũng rất quen thuộc, trước đây nàng cũng đã từng tươi cười như vậy,
không kiêng dè gì khi ở cạnh Thường Hoằng cả.
Vốn nghĩ nụ cười kia vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình nàng, vậy mà mới chớp mắt, mọi chuyện đã đổi thay.
Lục phủ ngũ tạng Chu Tráng Tráng đều giống như bị a- xít sun-phu-rit bào
mòn, nhăn nhúm thành một cục, nàng xoay người, rất nhanh chạy ra ngoài,
bụng sôi lên “òng ộc òng ộc” rốt cuộc nhịn không được ngồi xổm ngoài cửa sân bay ói một trận.
Như có vật gì
đó chèn vào cổ họng, đến mức nghẹt thở, dường như đó là một loại độc
mạnh nhất, khiến cho nàng khó chịu đến mức thầm nghĩ cứ như vậy mà chết
đi.
Cho đến khi nôn ra toàn là nước, Chu Tráng Tráng mới từ từ đứng lên.
Tràng nôn mửa kia chính tuôn ra nội tâm yếu đuối đầy quyến luyến của
nàng, nôn ra rồi cũng chính là đã sẵn sàng buông tay những tình cảm
trong quá khứ.
Nhìn lên bầu trời xanh trên sân bay, Chu Tráng Tráng cảm giác đầu óc từng đợt đảo lộn.
Nhưng không quan trọng, chỉ cần vẫn có thể đứng lên bằng đôi chân mình, mọi việc cũng không phải quá xấu.
Chu Tráng Tráng cứ như vậy tỉnh lại, nàng đem tất cả ký ức ngọt ngào của
mình cùng Thường Hoằng vĩnh viễn khóa tại căn phòng mới kia.
Đồng thời cũng khóa tình yêu say đắm của chính mình lại, để nó chậm rãi lắng xuống, phủ kín bụi bậm.
Khai giảng đã gần một tháng, bài tập về nhà chồng chất, Chu Tráng Tráng bắt
đầu cả ngày lên thư viên, xem sách chuyên ngành, làm đề thi tiếng Anh
cấp sáu, mỗi ngày đem thời gian sắp xếp dày đặc.
Nàng chỉ có liều mạng sử dụng não bộ, mới không làm cho nỗi nhớ bất chợt tấn công.
Trong phòng các cô bạn ít nhiều cũng biết sơ qua chuyện tình, cũng biết trong lòng nàng chịu khổ sở. Nhưng sợ trực tiếp an ủi Chu Tráng Tráng lại
khiến nàng lại nhớ tới chuyện tình dĩ vãng, chỉ có thể bí mật đối với
nàng thật tốt.
Khoảng thời gian này, Chu Tráng Tráng cơm có người lấy giúp, đồ ăn vặt có người mua hộ, ngay
cả mới vừa tạo một tài khoản game cũng có người thức đêm hỗ trợ thăng
cấp, quả thực so với thần tiên còn sướng hơn. (Quạ: đúng là hoạn nạn mới thấy được chân tình)
“Em hẳn là cứ
nên tiếp tục thất tình, để cho bọn