Insane
Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt!

Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323932

Bình chọn: 7.00/10/393 lượt.

ũng tựa như em thích thịt kho tàu, tại sao lại thích, thích là thích, ko có lý do.”

Có lẽ ngay từ ban đầu cũng không yêu thích nhiều đến thế, chỉ là thấy thú

vị, rất đáng yêu, thích trọc ghẹo cô, cảm thấy cô khác những cô gái anh

gặp qua nên đặc biệt chú ý. Từ đó, mỗi một lần trêu ghẹo anh lại cảm

thấy vui vẻ hơn, lúc nào cũng muốn gặp cô, không gặp thì buồn, rồi nhớ.

Cảm thấy thích nên quyết định giữ cô cho riêng mình. Tình cảm này có lẽ

anh cũng không nghĩ là sâu đậm đến thế. Cứ nghĩ rằng dù đau lòng cách

mấy cũng sẽ mau quên thôi. Tuy nhiên anh sai rồi. Xa cách chỉ làm cho

anh càng nhận ra rằng thà đeo bám cô đôi khi có chút đau lòng còn hơn

không nhìn thấy cô nữa, cảm giác ấy chắc rất tồi tệ, tồi tệ đến mức rũ

bỏ tự tôn của một người đầy kiêu ngạo như thế “anh sẽ quấn quýt lấy em

cả đời”, chỉ vì “thích chính là thích.”

“Thích chính là thích.”

Chu Tráng Tráng bị những lời này đánh bại hoàn toàn, kết quả là, hai người tiếp tục ngồi trong xe lửa.

Bên trong khoang xe thật sự nhiều người, dưỡng khí không đủ, Chu Tráng

Tráng sau khi ăn cơm no bắt đầu buồn ngủ, đầu trượt trượt nghiêng ngã

sang bên cạnh, ngã xong nghĩ đến thù mới hận cũ lập tức phấn chấn tinh

thần thẳng đầu, cũng không được bao lâu, cơn buồn ngủ dâng lên, đầu lại

bắt đầu nghiêng, cực khó chịu.

Rốt

cục trong mông lung, một đôi bàn tay to ôm đầu Chu Tráng Tráng nhẹ nhàng đặt trên một đôi vai rộng lớn. Cảm giác này giống như đi bộ mấy ngày

mấy đêm trong mưa to gió lớn thật vất vả mới tìm thấy một nơi khô ráo

liền nằm xuống đánh một giấc, có bao nhiêu là thoải mái.

Chu Tráng Tráng cứ thoải mái ngủ như vậy, khi gần tới ga mới bị radio đánh

thức. Tỉnh lại phát hiện chính mình Đổng Tồn Thụy xả thân boong-ke (1)

—— nàng thực sự đã dựa vào vai Thường Hoằng mà ngủ thiếp, thái độ rất

thân mật.

(1) Đổng Tồn Thuỵ (1929 –

25/5/1948) là một vị anh hùng TQ hy sinh dùng thân mình gài mìn phá huỷ

boong-ke dịch. Ý TT nói mình là Đổng Tồn Thuỵ còn TH là boongke địch,

hehe

Chu Tráng Tráng vội vàng thẳng đầu lại, đáng tiếc tốc độ quá nhanh, một tiếng “rắc”, cổ vặn vẹo, đau toát mồ hôi trán.

“Thân mật hơn cũng đều đã làm rồi, thẹn thùng cái gì?” Thường Hoằng xoa xoa bả vai mỏi nhừ của mình, khóe miệng lộ ra ý cười.

Lời này vừa nói ra, chung quanh lại có vô số cái lỗ tai chĩa tới, Chu Tráng Tráng hận không thể lập tức nhảy xuống xe.

“Chu Tráng Tráng, anh nói em như thế nào ngủ lại xấu như vậy đâu?” Thường

Hoằng nhìn dấu vết ẩm ướt khả nghi trên vai mình, quở trách nói: “Chảy

nước miếng, nghiến răng, ngáy, nói mớ, cái gì cũng đều có đầy đủ hết .”

“Tôi là nhân tài mà.” Chu Tráng Tráng chỉ có thể trả lời như vậy.

“Nghĩ đến đêm nay phải ngủ cùng giường với ngươi anh thấy lo quá.” Thường Hoằng thở dài.

Chu Tráng Tráng lần này thật muốn nhảy xuống xe: “Ai nói chúng ta phải ngủ cùng giường?!”

“Hiện tại người đông như thế này, mặc kệ ai đều ngủ cùng một giường, cha mẹ

có thể hiểu được.” Thường Hoằng sờ sờ đầu nàng đang khiếp sợ an ủi.

Nghĩ đến hình ảnh cùng Thường Hoằng ngủ chung giường, Chu Tráng Tráng cả người bắt đầu run lên.

Lúc này, xe đến bến, mọi người xếp hàng xuống xe, Thường Hoằng cầm mấy túi

hành lý to lớn của Chu Tráng Tráng, tay trái khiêng, tay phải xách, ung

dung mà xuống xe.

Nhà ga đoàn người tấp nập, giống như thủy triều, hơi không chú ý sẽ bị thất lạc —— Chu Tráng Tráng đợi chính là giờ khắc này.

Thừa dịp Thường Hoằng không chú ý, Chu Tráng Tráng cúi khom người, làm như

đảng viên ngầm, lặng lẽ theo một lối khác chạy ra. (quá ác, bỏ con giữa

chợ kìa)

Vì có thể tránh né Thường

Hoằng, mất đi chút hành lý thì coi là cái gì, duy nhất đau lòng chính là cái nội y Chibi Maruko (2) kia, bất quá cái cũ không đi cái mới sao đến được, Chu Tráng Tráng liền quyết định đi mua hình Dưa hấu Taro (3).

Chu Tráng Tráng một đường chạy ra nhà ga, ngăn một chiếc xe taxi lại, trực tiếp trở về nhà.

Khi về tới nhà, mẹ Tráng Tráng lập tức ép hỏi: “Làm gì như có chó đuổi ở phía sau vậy? Gấp gáp như vậy? Hành lý đâu rồi?”

Chu Tráng Tráng nghĩ thầm, Thường Hoằng có thể không phải là chó hay không? Hay là chó Tây Tạng? nhưng ngoài miệng lại bắt đầu nói xạo: “Con từ

trong trường về luôn, gần Tết đông thế này, lại vác theo nhiều đồ này

nọ, chắc mạng nhỏ con không còn nữa.”

“Con gái, mau tới ăn cơm, hôm nay có món đùi gà chiên con thích nè.” Ba Tráng Tráng bưng món ăn cuối cùng từ bếp đi ra.

Chu Tráng Tráng vừa thấy một bàn đầy thức ăn kia, nhất thời kích động hai

mắt đẫm lệ long lanh, chạy vội tới trước bàn cơm, cầm lấy chiếc đũa lên

ăn.

Cá sốt yêu quý của nàng, đùi gà

chiên yêu quý của nàng, bánh trôi nhân thịt yêu quý của nàng, trứng sốt

cà yêu dấu của nàng, Chu Tráng Tráng quyết định đem từng cái từng cái

một ăn ngon lành.

Ba Tráng Tráng cùng mẹ Tráng Tráng nhìn thấy Chu Tráng Tráng hào phóng ăn, hai hàng nước

mắt lại tung hoành —— con gái này, nhà nào nuôi nhà nấy bần.

Chu Tráng Tráng cũng mặc kệ này nọ, tiếp tục thưởng thức, lúc ăn đến cao trào, bỗng nhiên chuông cửa reo ^_^.

“Giờ này ai tới a?” Mẹ Tráng Tráng vừa đ