
ọng hoặc là chịu ảnh hưởng linh tinh chó má gì đó từ ba, chẳng qua là bởi vì
trong trường quân đội quản lý nghiêm khắc, thời gian nghỉ ngơi ít, trừ
kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, bình thường không thể về nhà. Mà tốt nghiệp
xong, cũng có thể trực tiếp tiến vào quân đội —— anh bất quá là muốn tận dụng tối đa khả năng ít trở lại cái nhà lạnh như băng kia thôi.” Trên
mặt Thường Hoằng lần đầu xuất hiện một loại cô tịch mà Chu Tráng Tráng
nhìn không hiểu.
Chu Tráng Tráng nhịn không được duỗi tay, nhẹ nhàng đặt ở trên cánh tay hắn.
Một loại an ủi thương xót đơn giản thôi cũng làm cho Thường Hoằng dừng một
chút, hắn nhìn thấy tay Chu Tráng Tráng không tự giác, nhẹ giọng tiếp
tục: “Cho đến khi. . . . .. anh gặp em, am là người sống động, người có
chảy dòng máu nóng, lúc ở căn tin, dáng vẻ em không kiểu cách giống các
nữ sinh khác, em không để ý hình tượng từng ngụm từng ngụm gặm bánh bao, cảnh tượng kia bỗng nhiên làm cho anh cảm thấy trong lòng nóng hổi, kìm lòng không đậu liền muốn mĩm cười. Em xuất thân từ một gia đình náo
nhiệt, trong máu có loại hơi thở đặc biệt ấm áp kia, em là người sôi nổi tự do, không bị trói buộc, là kiểu người mà anh từ nhỏ luôn hướng tới.
Cho nên ta nghĩ, đây là nguyên nhân em hấp dẫn anh.”
Thường Hoằng nhìn ánh mắt Chu Tráng Tráng, hỏi: “Em nghe hiểu không?”
“Nghe hiểu.” Chu Tráng Tráng gật đầu: “Anh chính là bởi vì tư thế tôi ăn bánh bao quá mức hào phóng mới chú ý tới tôi.”
“Thấy cô ngữ văn tiểu học em nghe em tóm lược ý như vậy, không tức chết mới là lạ.” Thường Hoằng khinh bỉ.
“Nhưng mà Thường Hoằng, nếu tôi vẫn. . . . . . vẫn không thể chân chính yêu
thương anh thì làm sao bây giờ?” Chu Tráng Tráng nói ra lo lắng của
chính mình: Đó đối với anh mà nói, rất không công bằng.”
“Chu Tráng Tráng, nhìn kỹ vào anh.” Thường Hoằng cầm tay Chu Tráng Tráng,
thanh âm thực mềm mại, dịu dàng đến nổi Chu Tráng Tráng nháy mắt mất
thần.
Nhưng lời nói kế tiếp lại đem Chu Tráng Tráng đánh ngã trên mặt đất, hộc nửa lít máu.
“Nhìn mặt anh, nhìn xem cơ ngực của anh, nhìn xem trí tuệ của anh, nhìn xem
phong thái của anh, như vậy mà còn không yêu nữa, vậy ánh mắt em chính
là có vấn đề rồi.”
Thường Hoằng ôm tâm tình được ăn đậu hủ, Chu Tráng Tráng ôm tâm tình không lãng phí tiền bạc, hai người ở trong
phòng khách sạn ngủ một đêm. Sáng sớm hôm sau về đến nhà, phát hiện tất
cả mọi người lặng im nhìn bọn họ, ánh mắt rất không thích hợp.
Ánh mắt Mĩ Địch là ‘trơ mắt nhìn thấy một đóa hoa tươi cắm ^_^ ở trên bãi
c*t trâu’ mà thương tiếc —— Chu Tráng Tráng là vế trước, Thường Hoằng
là vế sau.
Ánh mắt mẹ Thường Hoằng
cũng là ‘trơ mắt nhìn thấy một đóa hoa tươi cắm ^_^ ở trên bãi c*t trâu’ mà thương tiếc —— Thường Hoằng là người trước, Chu Tráng Tráng là người sau.
Ánh mắt Tần Trung là một loại khen ngợi đối với Thường Hoằng —— trẻ nhỏ dễ dạy.
Ánh mắt Hải Nhĩ —— rất phức tạp, không thấy rõ.
Cuối cùng vẫn là bác Thường Hoằng đánh vỡ cục diện bế tắc, nói: “Thường
Hoằng, Tráng Tráng các con đã trở về rồi, mau đi rửa tay rồi lại ăn điểm tâm, bác vừa mới bảo má Trần nấu chè trôi nước đây nè.”
Bánh trôi bưng lên, Chu Tráng Tráng vừa thấy liền vui vẻ, viên nào viên nấy
vừa lớn vừa trắng, Thường Hoằng sợ nàng ăn không đủ, liền đem hai viên
trong bát mình bỏ qua cho Chu Tráng Tráng.
Hành động này tức khắc trở thành gộng rơm cuối cùng trên lưng lạc đà (giống
như Ngụ ngôn về con lừa của Việt Nam ta đó), mẹ Thường Hoằng lúc này
liền nhíu mày: “Thường Hoằng, con bây giờ càng ngày càng không có phép
tắc, đi trắng đêm không về, cũng không biết là học từ ai nữa!”
Ngay cả Chu Tráng Tráng ngu ngốc như vậy mà cũng nghe ra, đây là đang nói chính nàng mà.
Thường Hoằng từ từ ăn bánh trôi, chậm rãi nói: “Ý mẹ không phải là muốn nói
con sở dĩ đồi bại đều là tại Tráng Tráng dạy sao? Mẹ, về sau muốn nói
cái gì liền nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng, không cảm thấy mệt sao?”
Mẹ Thường Hoằng đem cái thìa tinh xảo quăng trên bàn, phát ra tiếng va
chạm thanh thuý lạnh như băng, cứ như vậy, gia đình đại chiến bắt đầu
rồi.
Mẹ Thường Hoằng cùng đứa con nhà bà tranh luận, đề tài chính là xoay quanh Chu Tráng Tráng.
Mẹ Thường Hoằng chỉ trích Chu Tráng Tráng câu dẫn Thường Hoằng, trách Chu
Tráng Tráng có nhiều khuyết điểm, còn lên án mạnh mẽ Chu Tráng Tráng dã
tâm khó lường bằng mặt không bằng lòng, v.v, còn tàn nhẫn buông lời nói
Thường gia tuyệt đối không cho phép Chu Tráng Tráng bước vào cửa.
Mà Thường Hoằng cũng không nhiều lời, lặp đi lặp lại chỉ một câu trong tận đáy lòng —— con chính là mắt mù nên thích nàng, biết sao bây giờ.
Cuối cùng kết quả là tan rã trong không vui.
Chu Tráng Tráng đối với chính mình đều không phải là hồng nhan còn là có
thể gây tai họa cho gia đình người khác nên tâm tình phức tạp có chút ít tự hào cùng xấu hổ đan xen lẫn nhau.
Bởi vì thời gian nghỉ Tết trường Thường Hoằng ngắn nên không quá vài ngày chỉ có thể mua vé máy bay đưa Chu Tráng Tráng trở về.
Ở đại sảnh sân bay lúc chờ đăng ký, Thường Hoằng ôm chặt Chu Tráng Tráng
lấy điện thoại chụp không ít ảnh thâ