Snack's 1967
Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt!

Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323431

Bình chọn: 8.00/10/343 lượt.

mở mắt ra, phát hiện chính mình không chỉ có là làn da ngứa, răng

nanh càng ngứa —— ngồi bên giường bệnh chính là tên huấn luyện viên đáng chết!

Hai người đối diện nhau thật

lâu sau, lâu đến nổi mắt Chu Tráng Tráng trừng đến đau, răng nanh đều

muốn mòn, nắm tay siết chặt biến hình, Thường Hoằng mới nhếch miệng mỉm

cười: “Bạn học Chu Tráng Tráng, em có đói bụng không, tôi đi mua cho em

món gì đó em thích.”

“Anh cho rằng

chơi đùa tôi xong chỉ cần cho ăn tôi liền sẽ tha thứ cho hành vi ác liệt lần này của anh sao? !” Chu Tráng Tráng phẫn nộ chỉ trích.

“Thịt gà cuốn? Hamburger? Đùi gà chiên? Cơm gà hoa? Hay là cung bảo kê đinh

(long gà xào)? Thịt kho tàu? Thịt xào?” Thường Hoằng tiếp tục cười.

Chu Tráng Tráng hung hăng trừng hai mắt hắn, thấp giọng rít gào nói: “Toàn bộ!”

Không lâu sau, Thường Hoằng liền đem thức ăn này nọ mua về, đem ra để trước

mặt Chu Tráng Tráng, mặc nàng buông bụng ra ăn. Đây là lần đầu tiên Chu

Tráng Tráng ăn thức ăn mà cảm thấy rối rắm nhất, khi thì hết sức chăm

chú vào mỹ vị, khi thì phải tập trung tinh lực đánh giá khoảng cách giữa mình với Thường Hoằng.

Khoảng cách kia tuyệt đối là vạch thẳng đánh dấu vừa thô vừa cứng.

Vừa thô lại vừa cứng? Tư tưởng này hình như không được hài hòa, Chu Tráng

Tráng vội dùng sức lắc lắc đầu, mặc niệm ta là một nữ văn nghệ trẻ tài

năng vẹn toàn (gốc: 默念我是一好文艺女青年 一百遍才算完).

Mấy thứ này của Thường Hoằng mua đối với Chu Tráng Tráng mà nói nhoáng cái

là chén sach, nhanh và gọn ăn xong rồi, Chu Tráng Tráng xỉa xỉa răng,

đánh cái ợ nghe rất thoã mãn.

Bất quá cái gì nên tính sổ cũng không thể dễ dàng cho qua: “Huấn luyện viên

Thường Hoằng, anh có biết trò đùa dai của anh tính chất cỡ nào ác liệt,

tình tiết cỡ nào nghiêm trọng, hậu quả cỡ nào đáng sợ không?”

“Tôi có đùa dai sao?” Thường Hoằng chớp chớp mắt, da mặt màu đồng, ánh mắt

gian xảo: “Bạn học Chu Tráng Tráng, tôi chỉ kêu em chú ý chổ đất kia,

chứ đâu nói bên trong nhất định có cái chai nhựa cũng chưa nói bên trong nhất định không con chuột.”

Chú thích này, quả thực chỉ một câu thôi đã đánh tan mọi suy nghĩ, Chu Tráng Tráng tức giận quá đỗi.

“Nhưng tôi quả thật không dự đoán được em sẽ sợ chuột như vậy mới phải vào

bệnh viện, cho nên mới vừa nảy đi mua nhiều thức ăn coi như là lời giải

thích của tôi, em ăn rất vui vẻ như vậy chính là đồng ý lời xin lỗi của

tôi, vì thế huấn luyện viên tôi cũng cảm thấy thực vui mừng.” Ánh mắt

Thường Hoằng cười càng xảo nguyệt.

Chu Tráng Tráng cảm thấy chính mình cùng tên huấn luyện viên này không thể nào có tư tưởng thông suốt được.

Nằm ở bệnh viện, bác sĩ kiểm tra không có gì trở ngại, Chu Tráng Tráng liền quay về trường học. Ai ngờ ba người trong phòng lại dùng một loại ánh

mắt hâm mộ ghen tị thù địch nhìn nàng. Chu Tráng Tráng cả người sợ hãi:

“Các cậu ba người không sao đó chứ? Làm chi nhìn mình như vậy?”

Đại Kiều nắm chặt nắm tay: “Ôm Công chúa a! Chu Tráng Tráng, cậu cư nhiên được huấn luyện viên Thường Hoằng bồng như công chúa!”

Chu Tráng Tráng nghe không hiểu ra sao, lúc Đồng Ý giải thích mới hiểu

được, nguyên lai lúc mình ngất xỉu, Thường Hoằng không đợi những người

khác kịp chạy tới đã đứng dậy, hai tay duỗi ra ôm lấy Chu Tráng Trang

lên giống như trong các câu truyện kinh điển “Ôm nàng công chúa bất tỉnh vào lòng”, một đường chạy xuống núi.

“Mọi người rất hâm mộ cậu a!” Đại Kiều liếc mắt cẩn thận bổ sung thêm.

Ba người sau khi nói xong phục hồi tinh thần lại phát hiện Chu Tráng Tráng đã ngồi xổm trên giường cắn góc chăn đơn.

Cái ôm đầu tiên, cái ôm đầu tiên của nàng liền bị huỷ như vậy a!

Thù mới hận cũ cùng nhau nảy nở trong lòng, Chu Tráng Tráng tức giận ngay cả hàm răng ngứa rần rần.

Nàng quyết định muốn trả thù xã hội, trả thù Thường Hoằng. Giấc mộng này đẹp như Lâm Chí Dĩnh, sự thật lại khó

coi như Quách Đức Cương. Trả thù xã hội thì dễ dàng, trang điểm đi dạo

quanh khu náo nhiệt coi như xong, nhưng trả thù Thường Hoằng kia có thể

khó khăn sánh ngang với đối phó xác ướp ngàn năm.

Việc này còn phải suy nghĩ kỹ càng hơn, Chu Tráng Tráng cắn chăn tính toán.

Hết suy tính cái này đến bàn tính cái

khác, rốt cuộc cũng gần hoàn tất quân huấn, tổ chức gì khi kết thúc đều

không thể thiếu tiệc tùng.

Lần này

từng đội đều phải biểu diễn một tiết mục, đội Chu Tráng Tráng quyết định biểu diễn ca múa tập thể ca khúc kinh điển《 Hồng Hồ sóng nước lăn tăn

》.

Tuy nói là biểu diễn có vài phút

đồng hồ nhưng khá phô trương, làm ra hai thuyền giả cùng rất nhiều lá

sen, hoa sen giả, còn có một tấm màn lớn làm như hồ nước.

Việc phân công vai diễn, Chu Tráng Tráng đương nhiên trở thành một vai diễn

hỗ trợ nhỏ – ngồi chồm hổm trên mặt đất cầm lá sen không ngừng lung lay.

Đương nhiên, xung quanh các bạn khác cũng không ít, khi tập luyện bị ngồi

chồm hổm mất vài tiếng đồng hồ, từ đằng xa trông lại, nếu có nhận thức

thẩm mĩ cao sẽ nhìn ra đây là biểu diễn nghệ thuật, còn người có nhận

thức kém không chừng còn tưởng rằng đây chỉ là đám người hỗn tạp.

Chỉ có ba huấn luyện viên nên Thường Hoằng tự nhiên sẽ trở thành nam d