
Thường Hoằng dùng bàn tay to ngăm đen của mình sờ sờ cằm: “Như vậy bạn
học Chu Tráng Tráng, chúng ta cứ như vậy ước định đi.”
Ngẩng đầu nhìn mặt trời nhỏ bé trên cao kia, Chu Tráng Tráng thực buồn bực —— rốt cuộc là ước định cái gì?
Việc huấn luyện mỗi ngày vẫn diễn ra bình thường, mồ hôi rơi như mưa dù cho
ngày nào cũng đều thoa kem chống nắng, nhưng mọi người vẫn bị phơi đen
cháy sém. Cũng không biết Chu Tráng Tráng là may mắn hay là bất hạnh,
đứa nhỏ này trời sinh làn da yếu ớt, bị phơi nắng lại trở nên càng trắng hơn so với trước kia, nhưng toàn cơ thể nóng rát giống như đem ớt cay
vẽ loạn lên vậy.
Cho nên trong quân
đội, chỉ cần liếc mắt sơ một cái là có thể nhận ra Chu Tráng Tráng –
trắng như búp bê sứ. Thường Hoằng thường xuyên nhe răng nhíu mày nhìn
Chu Tráng Tráng nói: “Chu Tráng Tráng ơi Chu Tráng Tráng, em sao lại
trắng như thế này hả? Mau phơi nắng nhiều một chút, đen mới đẹp.”
Chu Tráng Tráng đặc biệt muốn quay lại nói một câu ngươi quản cái rắm,
nhưng nhìn còn có hai tuần liền nhịn xuống , tiếp tục chân chó: “Vâng
đúng ạh, huấn luyện viên giáo huấn rất phải”.
Nhưng không ngờ vì chân chó, Thường
Hoằng liền muốn giúp Chu Tráng Tráng phơi nắng thành tiểu mạch mầu (màu
lúa mì), cố ý điều chỉnh đội ngũ bảo đảm làm sao cho Chu Tráng Tráng dù
di chuyển thế nào cũng có thể hấp thụ toàn bộ ánh nắng. Chu tráng tráng
bị phơi nắng đến mắt nổi đom đóm, nội tâm chửi ầm lên, con mẹ nó, đem
nàng làm hoa hướng dương sao?
Cho dù
Thường Hoằng cố gắng làm nhiều như vậy nhưng Chu Tráng Tráng càng phơi
nắng ngược lại càng trắng lên, thế là kế hoạch hoa hướng dương liền chết ỉu.
Phơi nắng cả một ngày, cơm chiều Thường Hoằng cư nhiên lặng lẽ bỏ cái đùi gà nhúng mỡ thơm ngào ngạt vào phần ăn của nàng, Chu Tráng Tráng cảm động thiếu chút nữa rơi lệ, nháy
mắt cảm thấy Thường Hoằng này vẫn còn là một người tốt.
Thật sự rất đói, trong nháy mắt Chu Tráng Tráng liền đem công phu gặm đùi gà sạch sẽ, mới vừa buông liền nghe thấy người bên truyền đến tiếng ấn nút đồng hồ bấm giây, tiếp theo Thường Hoằng thanh âm trầm ổn hơi thở dã
tính truyền đến: “Xử lý một cái đùi gà thời gian đúng 29 giây, gần nửa
phút đồng hồ, ai đoán một phút đồng hồ thì toàn bộ bỏ tiền ra đây, còn
có Đổng Tán, cậu cư nhiên dám đoán hai phút? Rất khinh thường bạn học
Chu Tráng Tráng nhà chúng ta.”
Nguyên lai là đánh cược, Chu Tráng Tráng rơi lệ đầy mặt, tức bản thân ngu ngốc, khờ dại a.
Cắn răng cắn lợi, rốt cuộc thời gian tập huấn còn lại không đến một tuần,
trường học quyết định bỏ ra thời gian một ngày cho sinh viên tiến hành
huấn luyện dã ngoại.
Cái gọi là huấn
luyện dã ngoại cũng chỉ là một hình thức —— đem toàn thể sinh viên kéo
đến một núi hoang vu, sáng đào mìn, chiều bắn sung.
Điều mà họ gọi là đào mìn chính là các huấn luyện viên lên núi trước chôn
mấy cái chai nhựa. Sinh viên chia làm 2 tổ đi tìm, tổ nào tìm được nhiều hơn bữa trưa sẽ có thể ăn nhiều món hơn.
Vừa nghe đến ăn, Chu Tráng Tráng vui tựa như mở cờ, chờ tiếng còi vừa phát
lên là tất cả nằm rạp trên mặt đất tìm kiếm khắp nơi, không uổng công
một lúc sau nàng đã tìm được vài cái.
Đáng tiếc nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn, tổ kia biểu hiện cũng
không kém, cách trận đấu còn có vài phút nửa là kết thúc tỷ số đang bằng nhau.
Nhìn thấy thời gian sắp hết,
Chu Tráng Tráng bắt đầu nóng nảy —— thắng lợi phẩm chính là thịt a, thịt mở béo béo thơm ngào ngạt a!
Tới lúc gấp rút không biết tìm đâu, bỗng nhiên thấy trước mặt một đôi giày da,
có câu nói rằng khi bạn thù hận một người thì tuỳ thời có thể cảm giác
được sự tồn tại của hắn, cho nên không cần nhìn Chu Tráng Tráng lập tức
biết người trước mặt là Thường Hoằng.
Thịt kho tàu hấp dẫn ở phía trước nên không rảnh dông dài cùng hắn. Chu
Tráng Tráng định xoay người đi tìm kiếm nơi khác lại nghe thấy Thường
Hoằng thì thầm rất nhỏ: “Chu Tráng Tráng, chú ý một vị trí phía trước
bên trái em.”
Chu Tráng Tráng tập trung vào nhìn, quả nhiên vị trí kia đất có dấu vết lẩm nhẩm.
Ân, nghĩ rằng Thường Hoằng muốn nhìn bộ dạng mình ăn thịt kho tàu nên mới
tiết lộ ra vị trí “mìn”. Tưởng tượng như vậy nên Chu Ttráng Tráng cấp
cho Thường Hoằng một cái nhìn cảm kích mang theo ánh mắt biết ơn, quyết
định đợi lát nữa ăn nhiều mấy khối thịt kho tàu cho hắn xem, sau đó xông thẳng đến chỗ kia.
Đưa tay hướng
trong mặt đất mò, quả nhiên có cái gì! Chu Tráng Tráng đầu tiên là kích
động vạn phần, nước miếng tuôn trào, nhưng không được vài giọt thì bắt
đầu cảm thấy có điểm không thích hợp —— cảm xúc này, mềm mềm, tiếng chít chit, lông xù xì, cầm không giống chai plastic đâu?
Chậm rãi đem đồ vật kia từ trong đất moi ra, Chu Tráng Tráng thấy trên tay
chính mình nắm —— là một con chuột. Đôi con mắt nhỏ lấm la lấm lét, mỏ
nhọn nhọn, lông đen tuyền, quả thật là một con chuột ghê tởm.
Ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó, Chu Tráng Tráng hôn mê bất tỉnh.
Chờ khi tỉnh lại, Chu Tráng tráng phát hiện chính mình nằm trong bệnh viện, trong mũi tất cả đều là mùi thuốc sát trùng, kích thích nàng cả người
ngứa,