
đã thấy Kiều Tường đứng chặn ở con đường phía trước, miệng nhai nhuồm nhoài kẹo cao su, nhìn cô thổi bong bóng. Không còn sự lựa chọn nào khác, Hứa Tri Mẫn bắt buộc phải đổi hướng, ngay khi vừa xoay lưng thì cô trông thấy Lương Tuyết và Mặc Hàm đang cùng bước ra từ cổng trường.
“Ôi chao, Mặc Thâm đứng đây đợi ai vậy ta?” Nghĩ tới chuyện đại công tử Mặc gia đứng đợi người khác là kỳ tích trăm năm khó gặp, Lương Tuyết vỗ vỗ vai Mặc Thâm, giọng điệu đầy vẻ giễu cợt.
Mặc Thâm nghiêng mắt liếc qua bàn tay đang chụp lên vai cậu: “Bạn học Lương Tuyết, tôi còn chưa đợi xong đâu.”
Lương Tuyết rút tay về, dẩu môi: “Quỷ hẹp hòi.”, xoay đầu thấy bạn cùng bàn đang đứng do dự phía kia, cô nàng nhiệt tình vẫy tay: “Hứa Tri Mẫn, cậu về hướng nào?”
Cô cắn môi, ngập ngừng chỉ đường bên phải: “Hướng đó.”
“Hay quá, vậy đi cùng tớ với Mặc Hàm nha. —— Còn cậu, cứ ở đấy chờ đại tiểu thư của cậu đi!” Lương Tuyết trừng mắt nhìn Mặc Thâm, nói oang oang.
Mặc Thâm chỉ cười lơ đễnh không đáp, rồi ngay lúc Hứa Tri Mẫn đi qua bên cạnh mình, cậu bỗng giơ tay kéo cô đến gần. Cô sửng sốt muốn giãy ra, cậu lại khẽ giọng nói: “Hợp tác một chút đi. Muốn cậu ta từ bỏ ý định thì biện pháp tốt nhất chính là sau này phải luôn đi theo tôi và Mặc Hàm.”
Cảm giác được ánh mắt Kiều Tường như hai mũi dao nhọn lạnh buốt đâm vào lưng mình, trái tim cô không khỏi run rẩy. Dĩ nhiên nếu đi theo Mặc Thâm cô sẽ được an toàn, chuyện vừa mới xảy ra ngày hôm qua đã chứng minh một sự thật rành rành: Kiều Tường không thể nào bì kịp với cậu.
Dường như nhìn ra được sự đắn đo trong cô, cậu nói: “Tôi và Mặc Hàm chỉ làm theo lời căn dặn của mẹ thôi.”
“Giống như bạn bè bình thường.” Cô trầm ngâm nói.
“Ừm.”
Lương Tuyết đang đi phía trước, bấy giờ mới phát hiện Mặc Thâm đi theo phía sau, cô nàng cố tình chuyện bé xé ra to: “Ủa? Tôi nói này Mặc Thâm, sao cậu không đợi đại tiểu thư của cậu, chạy theo tụi tôi làm gì chứ?”
“Vì bạn học Lương Tuyết không đợi được nên tôi đành phải đi theo chứ làm sao bây giờ.”
“Xời, cậu đem cái kiểu lời ngon tiếng ngọt đó đi mà dỗ bạn gái của cậu.” Lương Tuyết dấm dẳng đáp trả, cái nhìn hoài nghi dừng lại trên người Hứa Tri Mẫn.
Trong khi đó, Hứa Tri Mẫn ruột gan rối bời vì phải cùng một lúc hứng chịu cả hai ánh mắt dò xét – từ cô bạn Lương Tuyết ở phía trước và từ cái tên Kiều Tường đeo bám dai như đĩa ở phía sau.
Mặc Thâm nhìn thấy hết thảy, cậu nhàn nhạt đáp: “Chia tay rồi.”
Câu trả lời của cậu quả nhiên có sức công phá mạnh mẽ, hoàn toàn dời đi sự chú ý của Lương Tuyết: “Lại chia tay! Cậu đếm thử coi cậu cặp kè rồi chia tay với bao nhiêu người rồi hả? Hay là bây giờ cậu có mục tiêu mới rồi?”
“Cậu đâu phải không biết, tôi chỉ chấp nhận những ai chủ động tỏ tình với tôi thôi. Đúng rồi, còn phải xem có vừa mắt tôi không đã.”
“Dẹp đi! Tôi nhổ vào!” Lương Tuyết nhằm vào bóng lưng Mặc Thâm mà mắng nhiếc.
Hứa Tri Mẫn vừa giật mình vừa thấy buồn cười, trên đường đi nghe Lương Tuyết kể vanh vách lịch sử phóng đãng của Mặc Thâm mới biết cậu con trai cả nhà họ Mặc có thể nói là đại thiếu gia đào hoa nhất trong trường, hơn nữa cậu còn cực kỳ làm cao – không bao giờ chủ động theo đuổi con gái mà luôn để mặc cho con gái theo đuổi cậu. Trong lịch sử yêu đương của cậu, mối quan hệ lâu nhất kéo dài không quá một tuần và ngắn nhất chỉ vỏn vẹn một ngày, ngoài ra khi kết thúc đều do cậu chủ động nói lời chia tay.
Lương Tuyết hết càm ràm lại tới rủa xả, Mặc Thâm hời hợt gãi tai, còn Mặc Hàm cười tủm tỉm đi phía sau. Hứa Tri Mẫn cúi đầu lẳng lặng đếm bước chân, cách sau lưng khoảng chừng hai mươi bước chân, Kiều Tường vẫn đang đi theo cô.
Đến trạm xe buýt ở đường cái, Lương Tuyết lên xe, đường về còn lại ba người.
Lúc đi qua cổng vào tiểu khu Nguyệt Hoa, Mặc Thâm đột ngột nắm tay cô: “Chạy một trăm mét được bao nhiêu điểm?”
Cô sững sờ, lặng lẽ quay đầu lại, nhác thấy bóng dáng Kiều Tường, liền rất nhanh hiểu ra ý cậu: “Vừa đủ điểm chuẩn.”
“Đừng lo. Tôi sẽ luôn dắt tay cậu.”
Câu này sao nghe như lời thoại kinh điển trong mấy bộ phim thần tượng mà cô khinh bỉ không màng ngó ngàng đến, cô chau mày nghĩ, không biết có phải cậu luôn nói như vậy với tất cả các nữ sinh khác hay không. Tay chợt bị cậu siết chặt lấy rồi kéo đi, chân cũng mất tự chủ chạy theo cậu.
Dọc đường họ rẽ vào một con đường nhỏ, chạy xuyên qua cánh rừng nhỏ, nhảy qua bụi cây, khom lưng chui qua ống xi-măng lớn. Khoảnh khắc ấy, bao ký ức thời thơ ấu cùng anh họ chơi trốn tìm chợt đua nhau ùa về trong tâm trí cô. Đã lâu lắm rồi cô không được thỏa sức chạy nhảy như thế. Cô thở hổn hển, mồ hôi tuôn như mưa, nhưng không hề thấy mệt mỏi một chút nào, mà trái lại, như được thỏa nguyện khát khao gỡ bỏ mọi trói buộc chôn chặt trong lòng bấy lâu nay.
Cuối cùng cậu kéo cô vào một con hẻm nhỏ, hai người nấp mình vào chỗ tối. Cô dán lưng lên vách tường xi-măng ẩm thấp, khép hờ mắt nghỉ xả hơi. Một chú ve sầu thư thả dạo chơi trên nhành cây khô rất gần họ, chốc chốc chú lại phe phẩy hai cánh trong suốt cất tiếng hát ngân vang. Giai điệu mê ly ấy phút chốc nhấn chìm nỗi lo âu vì bị rượt