Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211565

Bình chọn: 8.00/10/1156 lượt.

hôm đó có người đến báo mất trộm, camera ghi lại là một người trẻ tuổi, hai bác xem có phải con trai hai bác không?”.

Hai vợ chồng nhà họ Từ chụm đầu xem ảnh, mặc dù độ phân giải không cao nhưng nếu là người quen thì nhìn qua đã có thể nhận ra: “Đúng… Là con trai tôi…”.

“Con trai hai bác bị tình nghi trộm cắp, chúng tôi đã phát lệnh truy nã, không phải anh ta mất tích mà là lẩn trốn”.

“Không, không phải! Nó không tìm được Bạch Tuyết thì sẽ không đi!”, bà Từ nói.

“Bạch Tuyết? Bạch Tuyết bác nói làm việc ở đâu? Bác có biết bây giờ cô ta ở đâu không?”.

“Không biết”, hai ông bà già lắc đầu.

“Vậy thì tôi không làm gì được. Theo hình ảnh chúng tôi ghi được, chiếc xe này đã ra khỏi thành phố. Vì sợ người khác nhận ra, con trai hai

bác đội mũ lưỡi trai, đeo kính đen, nhưng không ghi được hình ảnh chiếc xe này về thành phố. Hai bác về nhà đợi tin đi, nếu bắt được thì sẽ có người thông báo cho hai bác”.

“Con trai tôi bị bệnh tâm thần… Không phải nó cố ý trộm xe, nó thật sự không cố ý…”.

“Anh ta bị bệnh tâm thần? Đây là thông tin mới, tôi sẽ lập tức bổ sung vào lệnh truy nã…”.

“Anh nói với những người đó, con trai tôi có bệnh, nó không phải người xấu. Xe nó lấy trộm bao nhiêu tiền, chúng tôi sẽ đền cho người mất của. Anh bảo những người đó không được làm hại con trai tôi…”.

“Bây giờ không phải vấn đề đền hay không, mà là vấn đề vi phạm luật hình sự… hai bác không hiểu gì về luật cả”.

Một tuần sau.

Bệnh viện tâm thần thành phố A nhận một bệnh nhân tâm thần nghiêm trọng do sở thu nhận(*) đưa tới. Quần áo hắn hơi rách nát, nhưng không bẩn lắm, có thể thấy thời gian phiêu bạt không dài. Trên mặt tua tủa râu, miệng không ngừng lẩm bẩm Bạch Tuyết… Bạch Tuyết… Nhìn thấy ai hút thuốc lá sẽ hoảng loạn hét lên chạy khắp nơi, nhìn thấy lửa sẽ lập tức lăn lộn, không ngừng dập ngọn lửa không có thật trên người: “Á á á á! Tha mạng cho tôi! Tha mạng cho tôi!”. Một lát sau lại đứng lên kêu: “Đốt chết mày! Đốt chết mày! Đốt chết cái thằng khốn này!”.

Lâm Gia Mộc nhìn người của sở thu nhận cưỡng chế đẩy gã điên vào bệnh viện tâm thần, gạt cửa kính xe lên: “Anh không giết hắn à?”.

“Hắn còn không đáng để anh ra tay”, Trịnh Đạc lạnh lùng nói. “Anh làm thế nào?”.

“Anh đổ đi ba phần tư can xăng hắn mua, sau đó đổ đầy nước vào. Sau khi mở cốp xe, anh cho hắn uống nửa chai nước khoáng có pha LSD…(**)

(*) Cơ quan tạm thời thu nhận những người vô gia cư. (**) Thuốc gây ảo giác.

Anh ném bật lửa, đốt xăng nổi trên nước, hắn đã phát điên rồi. Chuyện sau đó em đã biết”.

Sau đó anh ta gọi điện thoại cho Lâm Gia Mộc, Lâm Gia Mộc lái xe đến bãi Sói Hoang đón anh ta và Từ Dương đã hoảng sợ hôn mê bất tỉnh. Trịnh Đạc bảo cô lái xe đến nơi mình dừng xe, thả Từ Dương đi.

Vài ngày sau anh ta vẫn theo dõi Từ Dương đi lang thang, sau khi khẳng định hắn đã bị tâm thần phân liệt thật mới báo cảnh sát để cảnh sát đưa hắn đến trạm thu nhận, sau đó người của trạm thu nhận lại đưa hắn đến bệnh viện tâm thần.

“Có cần nói với người nhà hắn không?”.

“Sớm muộn gì người nhà hắn cũng sẽ tìm được hắn”.

Lời tác giả: Một nghiên cứu của Mỹ cho thấy cứ mười phụ nữ thì có ba người từng bị bám theo và làm phiền ở các mức độ khác nhau trong các giai đoạn của cuộc đời mình, năm nào cũng xảy ra các vụ trọng án phụ nữ bị kẻ cuồng theo dõi tấn công làm hại. Tại Trung Quốc những kẻ theo dõi điên cuồng thường chỉ bị coi là si mê, lưu manh, không hề được chú trọng đầy đủ, nhưng những vụ án có tính chất nghiêm trọng lại không hề hiếm thấy.

Trích lời Gia Mộc: Có những vết thương bạn cho rằng đã liền sẹo, nhưng lúc lật ra mới phát hiện bên trong vẫn đầm đìa máu tươi.

Mặt trời mùa đông bao giờ cũng mọc rất muộn và lặn sớm hơn bình thường nhiều. Lúc mặt trời mới nhô lên khỏi đường chân trời, Trịnh Đạc thoáng nhìn đồng hồ, sáu rưỡi sáng. Anh ta dậy chạy bộ từ sáu giờ theo thói quen, theo thông số của máy chạy bộ thì anh ta đã chạy được sáu kilômét. Khi anh ta bắt đầu tập các động tác khác thì chiếc điện thoại di động để trong túi vang lên, số gọi đến là một số lạ.

“A lô!”.

Người bên kia điện thoại im lặng vài giây, sau đó khẽ hỏi: “Là Trịnh Đạc đúng không?”.

Giọng nói này khàn khàn, nói bằng giọng mũi. Trịnh Đạc ngẩn ra một lát: “Cô là…”.

“Em là Tiết Văn Vũ”.

Trịnh Đạc sửng sốt. Một, hai năm sau khi chia tay, anh ta thường xuyên nhớ tới Tiết Văn Vũ. Dạo này vì một số việc nên anh ta cố gắng nhớ lại dáng vẻ của cô ta, lại phát hiện trí nhớ của mình đã nhạt nhòa đi rất nhiều, những chuyện có thể nhớ được có tốt có xấu, nhưng tốt nhiều xấu ít. Tính ra anh ta cũng bạc tình, nói đi là đi…

Tiết Văn Vũ là bác sĩ quân y. Năm đó anh ta còn trong quân đội, đột nhiên bị viêm ruột thừa, đã quen biết Tiết Văn Vũ khi nằm viện. Vốn hai người chỉ trò chuyện với nhau mấy lần, anh ta không quá để ý, nhưng sau khi về đơn vị, Tiết Văn Vũ lại không ngừng gọi điện, gửi thư. Đầu tiên là hỏi thăm bệnh tình của anh ta, sau đó là quan tâm đến cuộc sống của anh ta. Anh ta có ngu cũng biết Tiết Văn Vũ đang theo đuổi mình, nhưng anh ta vẫn luôn đối xử bình thường với Tiết Văn Vũ, sau


Lamborghini Huracán LP 610-4 t