XtGem Forum catalog
Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210200

Bình chọn: 7.5.00/10/1020 lượt.

ụ, người này sắp xếp cho hai mẹ con trốn về thành phố A. Sau khi thu xếp ổn thoả cho hai mẹ con, viên trợ lý đó cũng lấy cớ có việc và bỏ đi. Lúc đó cô ta mới hiểu, không những cô ta không là gì cả mà giá trị của con trai cô ta cũng không lớn như trong tưởng tượng…

“Bà ta nói được làm được chứ?”.

“Là XX giới thiệu tôi với bà ta”. Lâm Gia Mộc nói ra một cái tên, một cái tên cô chỉ nói xong là sẽ quên ngay.

“Được. Bây giờ tôi sẽ đi luôn…”, Giả Dương Dương đứng lên. Trong cuộc tranh đấu của những người ở ngôi cao đó, cô ta chỉ là một con tốt thí, thậm chí còn không bằng cả An Lăng Dung(*). Cô ta đã dập tắt những ảo tưởng đó, nghĩ đến những lời dạy của mẹ, cố gắng kiếm tiền bằng đôi tay mình, không thẹn với lương tâm, sống đường đường chính chính dưới ánh mặt trời… Mặc dù vất vả, nhưng ít ra có thể sống yên ổn, không có cánh thì không được nghĩ đến chuyện lên trời xanh, đặt chân dưới đất mới là an toàn…

Mấy tháng sau, một người nào đó vừa khoe giấy đăng ký kết hôn trên weibo lại khoe giấy chứng nhận ly hôn, chỉ để lại một câu “Thế giới của ba người quá chật chội, tôi lựa chọn rút lui” rồi phóng khoáng ra đi.

Cùng ngày, Lâm Gia Mộc nhận được một bức thư gửi đến từ phương xa. Trong thư chỉ có một bức ảnh, Giả Dương Dương và mẹ đi trên đường phố, hạnh phúc bình yên.

Lời tác giả: Đây là một câu chuyện bình thường, cực kỳ bình thường. Giả Dương Dương chỉ là một vai phụ trong câu chuyện bình thường này. Nhưng trong mắt Hứa Lệ, cô ta lại là cả thế giới.

(*) An Lăng Dung: Một nhân vật trong tiểu thuyết “Hậu cung Chân Hoàn truyện” của Lưu Liễm Tử

Trích lời Gia Mộc: Từ xưa đến nay quyền lợi đều không phải do người khác dâng lên cho bạn. Nếu bạn không giành lấy cho mình, bạn sẽ không có gì cả.

Tháng 6 năm 2013.

Tỉnh lỵ. Tiểu khu Phồn Vinh.

Cư dân trong tiểu khu Phồn Vinh đã quen với tiếng hai vợ chồng nhà 802 cãi nhau, đánh nhau, thậm chí là la hét chói tai. Thậm chí quen cả tiếng còi xe cảnh sát.

Một đội cảnh sát vừa ngáp vừa ra khỏi thang máy, bấm chuông cửa, có vẻ rất quen với chuyện này.

Một người đàn ông ba mươi mấy tuổi, trắng trẻo, đeo kính đi ra mở cửa. Thấy bọn họ đến, người đàn ông chẳng những không bối rối mà còn tươi cười: “Bà xã tôi thần kinh quá, lại bắt các anh phải tới rồi. Mời các anh vào”.

Cảnh sát nhìn người đàn ông mặc quần đùi áo sơ mi, không nhận điếu thuốc anh ta mời nhưng vẻ mặt cũng không quá mức nghiêm khắc: “Hiệu trưởng Dương, anh cũng là một người văn minh, gia đình có bất hòa cũng không được suốt ngày cãi nhau ầm ĩ như vậy, có chuyện gì không thể nói đàng hoàng được sao? Vợ chồng sống với nhau sao có thể như anh chị được chứ?”.

“Tinh thần bà xã tôi không tốt, vì mấy việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi cũng cãi lộn. Hôm nay tôi đi tiếp khách, uống mấy ly rượu về muộn một chút mà bà xã tôi đã xông tới đánh tôi. Ôi… Tôi cũng bất đắc dĩ, lại gặp phải một bà vợ như vậy”. Hiệu trưởng Dương vừa nói vừa mời mấy người này vào nhà.

Tư An ngồi trên ghế trong bếp, vừa che vết thương trên trán vừa nghe người bên ngoài nói chuyện, cảm thấy trong lòng lạnh buốt như có một tảng băng. Có bao nhiêu người tin rằng cô ta là một người bệnh tâm thần đang được sung sướng mà không biết hưởng, không chịu sống cho thoải mái mà ngày nào cũng phải đập phá đánh nhau…

“Tôi phải kiện anh ta tội bạo hành gia đình”, cô ta lạnh lùng nói. “Chị đã suy nghĩ kỹ chưa?”, cảnh sát nói: “Tranh chấp gia đình như vậy…”.

“Tôi phải giám định thương tật, tôi phải đến bệnh viện…”. Vết thương trên trán cô ta còn đang chảy máu, cổ tay phải tê dại không còn cảm giác. Cô ta biết mười mấy phút sau cổ tay cô ta sẽ trở nên tím ngắt, hẳn là đã bị gãy xương.

“An An, em đừng lắm chuyện nữa. Anh chỉ đẩy em hơi mạnh một chút thôi mà. Anh xin lỗi, anh sai rồi, anh sẽ không uống rượu nữa. Chúng ta đến bệnh viện, được không?”.

Hiệu trưởng Dương dịu dàng nói. Nhìn thấy hắn nhỏ nhẹ vỗ về như bây giờ, người nào chưa thấy sự đáng sợ của hắn lúc đánh vợ đều sẽ cho rằng hắn là một người chồng tốt.

“Không, tôi phải giám định thương tật”.

“Chị Tư, chị nên suy nghĩ cho kỹ. Nếu giám định thương tật thì phải tuân thủ các thủ tục pháp lý”.

“Tôi muốn tuân thủ thủ tục pháp lý”.

Thấy thái độ của cô ta kiên quyết như vậy, cảnh sát rất ngán ngẩm: “Vậy cũng được. Chị còn có người thân nào cần thông báo không?”.

“An An, mẹ em bị bệnh tim, muộn rồi, chúng ta đừng quấy rầy mẹ em được không? Diêu Diêu ở nhà ông bà nội chắc cũng ngủ rồi. Nếu nó nhìn thấy em thế này chắc chắn sẽ hoảng sợ”.

Tư An nhìn hắn một cái, giơ tay cho hắn một cái bạt tai. Người đàn ông này lúc nào cũng vậy, lúc đánh người là ma quỷ, sau khi ma quỷ biến mất lại trở thành quý ông. Từ lần đầu tiên cô ta bị đánh cách đây ba năm đến bây giờ, hắn đã diễn trò này ít nhất năm lần rồi. Lần nào cũng thành khẩn xin lỗi, quỳ xuống, viết cam kết, thề độc, mua quà cáp… Dập xương mũi? Không sao, đi Hàn Quốc du lịch nhân tiện chỉnh hình. Gãy xương cánh tay? Không sao, sang châu Âu du lịch điều dưỡng. Hắn hết sức chiều con, cực kỳ hiếu thảo với ông bà hai bên, lúc nào cũng ngoan ngoãn phục tùng cô ta,