pacman, rainbows, and roller s
Hướng Về Trái Tim

Hướng Về Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324323

Bình chọn: 7.00/10/432 lượt.

ột truyện ngắn, có tên là Các

cô gái, xin hãy giữ gin mảnh đất vàng trước ngực
. Một

khi phần ngực của các cô gái bị đàn ông sờ lần đầu tiên, thì mảnh đất vàng quý

giá ấy sẽ rớt giá thảm hại, sờ lần thứ hai, thì sẽ có giá thành “vô giá”...

Bây giờ, cô không chỉ đánh mất mảnh đất vàng của mình,

mà suýt nữa còn mất cả mảnh đất trinh trắng quý giá.

Cái gọi là sắc không làm say người mà người tự say, có

lẽ chính là cô lúc này.

“Xỉn lỗi, là anh...”, Lạc Thiên thở dài, anh đã quá

nóng vội làm cô sợ hãi.

Anh ngồi dậy, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, dịu dàng hôn

lên môi cô để xoa dịu tâm trạng bất an lúc này của cô. Đến khi cô không còn

hoảng loạn, anh mới đưa tay luồn vào áo len của cô, cơ thể cô lại cứng đờ, co

người ra phía sau.

Anh ngại ngùng: “Anh chi muốn giúp em cài áo lại”.

Cô xấu hỗ quá, cúi đầu nói nhỏ: “Em tự làm được”.

Quay lưng lại, cô vội vàng đưa tay ra sau cài móc áo

ngực, nhưng không hiểu sao mà cài mãi không xong, ba cái móc áo kia cứ không

nghe lời.

Bỗng một đôi tay ấm nóng nắm lấy tay cô phía sau lưng,

giây sau đó đã giúp cô cài áo, đồng thời còn kéo áo lại ngay ngắn cho cô.

Cô thẹn không chịu nổi.

Anh ôm cô từ phía sau, kề sát tai cô khàn giọng xin

lỗi lần nữa: “Xin lỗi em”.

Cô cắn môi, khẽ nói: “Anh không giận sao? Em chỉ...

chỉ cảm thấy như thế nhanh quá, em vẫn chưa sẵn sàng”.

“Ưm, người phải giận là em mới đúng.” Anh cười khẽ,

ngọn cỏ của anh trong sáng hơn bất kỳ con thỏ trắng nào, là anh đã quá nóng

vội. Haizzz, cơ thể mềm mại trong vòng tay nếu còn ôm mãi như thế này, e rằng

anh thật sự sẽ hóa thành người sói mất, tuy rất lưu luyến nhưng anh vẫn phải

buông cô ra, khẽ nói: “Muộn quá rồi, anh phải về đây”.

“... Ồ, vâng”, cô căn môi, trả lời băng một giọng có

vẻ hụt hẫng, ánh mắt không rời gương mặt anh, chỉ sợ nhìn thấy vẻ không vui ở

đó.

Hôn nhẹ một cái lên trán cô, anh buông cô ra, đứng

dậy, cúi đầu để che lấp ngọn lửa dục vọng đang hừng hực, chụp lấy áo ngoài và

cà vạt rồi sải bước ra cửa.

Nghe tiếng đóng cửa, cô mới ủ rũ tát mình một cái.

Cô nhất định đã khiến anh bị tổn thương, nên anh mới

vội vàng bỏ chạy như thế, nhưng cô thật sự không thể chấp nhận tốc độ nhanh

vượt bậc thế này.

Đêm ấy, ngoài cô ra,anh cũng mất ngủ.

Hôm sau, Lạc Thiên vẫn đến đón Giang Vãn Khê đi làm

đúng giờ, như thể chuyện ngại ngùng tối qua hoàn toàn không xảy ra.

Đến giờ ăn cơm trưa, Giang Vãn Khê vừa định rời khỏi

vị trí đến nhà ăn nhân viên dùng bữa thì một cuộc điện thoại gọi đến. Cô nhấc

máy, giọng rất chuẩn theo công thức: “Xin chào, đây là văn phòng tổng giám đốc

tập đoàn Giang Hàng”.

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói thanh nhã nhưng

không mất đi uy nghiêm: “Tang Du đây, tôi muốn tìm Tổng giám đốc Lạc”.

Tổng giám đốc Tang của tập đòa Tang Thị!

Trong những lần buôn dưa trước kia, Giang Văn Khê đã

từng nghe rất nhiều chuyện về vị Tổng giám đốc Tang này, do quan hệ hợp tác

thân mật giữa Giang Hàng và Tang Thị, cô không hề do dự, chuyển máy vào trong.

Nhưng một lúc sau lại nghe thấy tiếng cãi nhau của Lạc

Thiên vẳng ra từ bên trong, thậm chí tiếng cúp máy còn mạnh hơn thường ngày.

Khi ấy, Giang Văn Khê đứng ở cửa định xuống lầu ăn cơm

bất đắc dĩ phải dừng bước.

Giây sau đó, cô thấy Lạc Thiên giận dữ bước ra khỏi

văn phòng, dặn: “Sau này điện thoại của Tổng giám đốc Tang từ tập đoàn Tang Thị

đều không nghe, nếu là việc công thì chuyển đến các bộ phận liên quan, nếu

không rõ thì báo các bộ phận liên quan đến hỏi anh”.

“Vâng.” Cô hoàn toàn không hiểu. Luận về công, Giang

Hàng và Tang Thị hợp tác kể như rất thân thiết; luận về tư, Lạc Thiên và bạn

trai của Tổng giám đốc Tang có thể xem như là “bạn làm ăn”, sao thoáng chốc đã

ra nông nổi này?

Thế nhưng điều khiến Giang Văn Khê không ngờ là,

khoảng hai ba ngày sau, cũng vào lúc ăn trưa, cô đã tận mắt nhìn thấy Tổng giám

đốc Tang xinh đẹp nhưng mạnh mẽ trong truyền thuyết. Tuy không phải lần đầu

thấy cô ấy, nhưng lại là lần đầu trông thấy cô ấy đến Giang Hàng mà giận dữ như

thế, sau lưng có cả người đàn ông đẹp trai mà cô đã có duyên gặp mặt một lần.

“Lạc Thiên đâu?”, Tang Du sắc mặt không tốt lắm, bộ

dạng như muốn ăn thịt người tới nơi.

“Tổng giám đốc Lạc sáng nay không đến công ty.” Giang

Văn Khê trả lời. Thực ra anh có đến, chi có điều sau khi đưa cô đến công ty,

anh lập tức qua bên nhà hàng.

Tang Du nghe thế thì nghiến răng kèn kẹt: “Thế anh ta

đang ở khu nghỉ mát hay ở bên nhà hàng?”.

Giang Văn Khê thoáng cảm thấy kỳ lạ, vẫn trả lời bằng

giọng điệu được công thức hóa: “Xin lỗi Tổng giám đốc Tang, Tổng giám đốc Lạc

không nói anh ấy đi đâu. Nếu chị có việc gấp thì cứ nhắn lại, tôi sẽ nhắn giúp

chị”.

“Chuyện riêng làm sao nhắn giúp? Nếu không thì tội gì

tôi phải chạy đến đây khi mọi người đi ăn trưa?” Đôi mắt đẹp của Tang Du trừng

lên, hai tay siết chặt nghe xương kêu răng rắc.

Thẩm Tiên Phi thấy thế thì vội vàng khuyên giải: “Em

đừng dọa người ta thế chứ”.

Giang Văn Khê rụt rè nhìn hai người, vị Tổng giám đốc

Tang này đúng là công tư phân minh, hai hôm nay Lạc Thiên đưa