
tức chết với cậu”.
Cô trừng mắt nhìn Lý Nghiên, quay người đi nhanh tới
bến xe bus, cô muốn về sớm chứ cứ ở lại với Lý Nghiên thì nhất định cô sẽ chém
cô nàng ấy ra thành tám mảnh quá.
Lý Nghiên thấy cô giận thật thì vội vàng đuổi theo.
Đêm nay dù thế nào đi nữa, cô cũng phải về nhà Khê Khê, nhất định phải nhét năm
hộp “nhu yếu phẩm” này vào túi xách của bạn.
Giang Văn Khê về đến nhà, bắt đầu thu dọn đồ đạc dưới
sự chi đạo của Lý Nghiên, cô quyết định mang theo vòng tay.
Lý Nghiên nhìn thấy vòng tay thì hét lên với giọng nữ
cao quãng tám, kinh khủng: “Vòng tay này ở đâu ra thế? Đẹp quá! Không phải
chàng nhà cậu tặng đó chứ?”.
Cô chớp mắt, gật đầu.
Quả thực là anh tặng.
“Có phải là bướm Nữ Thần Ánh Sáng không?” Cô đưa vòng
tay lên ánh đèn, con bướm bằng pha lê xanh lấp lánh ánh sáng rực rỡ.
Lý Nghiên vô cùng hâm mộ: “Con nhỏ này, đúng là tốt
số, câu được cả con rùa vàng”.
“Cái gì mà rùa vàng? Anh ấy là người, không phải rùa,
được không?” Trong lòng cô thấy ngọt ngào khó tả, cẫn thận đặt vòng tay vào
trong túi.
“Chết tiệt, còn chưa cưới mà đã bảo vệ chàng rồi. Đúng
là con gái lớn rồi không giữ được”, Lý Nghiên xỉa tay vào trán cô.
“Kệ cậụ, tớ đi tắm đây”, cô thè lưỡi với Lý Nghiên,
làm mặt hề rồi chui vào nhà tắm.
Lý Nghiên cuối cùng đã tìm thấy cơ hội, cười gian, lén
lút nhét năm hộp bao cao su vào ba lô của bạn, sau đó trèo lên giường với vẻ
thản nhiên.
Nếu việc thành, thì bà mai chính cống cô đây sẽ đợi
đến khi hai người bước vào lễ đường, bóc lột một phong bao lì xì thật lớn mới
được.
Có người nói rằng câu nói lẵng mạn nhất trên thế giới
này không phải là “Anh yêu em ”, mà là “Ở bên nhau ”, đó là lời hứa trọn đời
trọn kiếp với người yêu.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Thiên mặc bộ âu phục màu xanh
xám, gương mặt nở nụ cười rạng ngời hạnh phúc, gõ cửa nhà Giang Vãn Khê.
Giang Vãn Khê vai khoác ba lô đã chuẩn bị sẵn, Lạc
Thiên trông thấy cười phá lên.
“Có phải trông ngố lắm không?”, cô bĩu môi.
“Ừ, một chút. Người không biết lại tưởng là học sinh
tiểu học đi dã ngoại”, anh mỉm cười khoác vai cô ra ngoài.
“Cái gì mà học sinh tiểu học chứ? Em đây gọi là trẻ
mãi không già.”
Hai người ăn sáng xong, Lạc Thiên lái xe đưa Giang Vãn
Khê đến cửa hàng của Jessie, nhờ Jessie chọn cho Giang Vãn Khê một bộ lễ phục
phù hợp.
Đi theo Lạc Thiên, Giang Văn Khê bước vào cửa hàng
sang trọng của Jessie, nhìn những bộ trang phục trên người mannequin trong cửa
tiệm sáng rực, và cả những bộ lễ phục lộng lẫy đủ mọi kiểu dáng treo thành từng
dãy, cô kinh ngạc đến độ há hốc miệng.
Không phải đi công tác ở s sao? Sao lại đưa cô đến cửa
hàng quần áo thế này?
Trong đầu cô hiện ra cảnh trong phim thần tượng, các
nam chính gần như thích đưa nữ chính đến cửa hàng chọn quần áo, ngắm nữ chính
không ngừng ra ra vào vào phòng thử đồ, trái một bộ, phải một bộ, thử các bộ
trang phục xinh đẹp, đợi thử hết xong, cuối cùng có một bộ khiến mắt nam chính
sáng lên, kêu: “Mua nó đi”. Sau đó hai người khoác tay nhau, tham dự yến tiệc
bằng những bước chân thanh lịch.
OMG! Kiểu phim cũ rích này sao lại xảy ra với cô chứ? Mô típ
quá quen thuộc là sao?
Những bộ lễ phục này quá đẹp, cô không kìm được đưa
tay sờ lên một bộ lễ phục màu đen chất lượng tuyệt vời, thiết kế rất sang trong
thanh lịch nhưng không mất đi vẻ quyên rũ, xuýt xoa vẻ đẹp của nó. Ánh mắt vô
thức liếc nhìn bảng giá, giây sau, mắt cô trợn to, khoan đã, cái này... phía
sau có mấy số không vậy???
Tay lại sờ bộ bên cạnh, giá vẫn kinh khủng như cái
kia.
OMG! Trong lòng cô không ngừng hét lên, một bộ trang
phục bình thường không có cơ hội mặc lại đắt thế này? Đúng là tội lỗi!
Cô xuýt xoa liên tục, sợ hãi rụt tay lại, chi sợ sờ
nữa thì sẽ làm hỏng bộ lễ phục đó.
Jessie đứng một bên khoanh hai tay lại quan sát Giang
Văn Khê đã được một lúc. Cô thấy rất khó tin bởi bao năm nay, ai kia chưa bao
giờ đi mua sắm với phụ nữ, thế mà chỉ một cuộc điện thoại đã bắt cô phải phục
mệnh chờ sẵn ở cửa hàng lại còn cùng một cô gái đến chọn quần áo.
Nhìn vẻ mặt anh cần cẩn thận thận, sợ trong miệng thì
tan ra, nâng trong tay thì sợ làm vỡ, ôi chà! Tình yêu thật đáng sợ!
Lạc Thiên thấy Giang Văn Khê ngần ngừ trước bộ lễ phục
màu đen rất lâu, tưởng cô thích nên bước đến, gỡ bộ đó ra khỏi giá: “Thích thì
thử đi”.
“Không cần đâu”, cô khoát tay lia lịa.
Kháng cự vô hiệu, không đầy mấy giây sau, cô đã bị Lạc
Thiên đẩy cả người lẫn trang phục vào phòng thử đồ.
Vào trong phòng, Giang Văn Khê cắn chặt môi, do dư một
lúc rồi cô vẫn mặc thử bộ lễ phục đó.
Nhưng, sao phần ngực của bộ này thiết kế thấp quá vậy?
Không cần cúi xuống, chỉ cần từ tầm mắt của cô nhìn xuống là khe ngực đã lộ rõ
ra. Cô đứng thẳng lên, soi mình trong gương, cô thừa nhận, vô cùng hợp với dáng
cô, chết tiệt, đẹp thật, nhưng phần ngực, phần ngực... Chết thật? Kiều này làm
sao ra gặp ai được.
Lạc Thiên đợi mãi cũng không thấy Giang Văn Khê bước
ra, liền đưa tay gõ cửa phòng: “Này, chắc em không ngủ trong đó luôn chứ?”.
Nghe giọng anh, cô tỏ ra đau khổ, cuống lên: “Không