
phải, Chỉ là... chỉ là em cảm thấy bộ này không hợp với em ắm. Hay là em cứ mặc
quần áo của mình là được rồi”.
Jessie im bặt, nhìn lên chùm đèn pha lê tinh xảo trên
trần nhà.
Bộ này là bảo vật của cô, không phải người cô thích
thì cô sẽ không dễ dàng cho người ta thử. Cái gọi là không hợp chẳng qua chỉ là
ý kiến cá nhân của cô gái bảo thủ bên trong mà thôi. Cô nàng đó đúng là động
vật quý hiếm, thời buổi này có cô gái nào không hở hang một chút đâu, nếu được
phép thì không chừng trên phố toàn là những người nude rồi.
Lạc Thiên đứng ngoài, khẽ nhíu mày: “Em ra ngoài đã,
cho anh và Jessie ngắm thử”.
“Không được”, giọng bên trong từ chối thẳng.
“Không sao, cho dù xấu đến mấy, anh và Jessie cũng
không cười em đâu. Ra ngoài đi.”
“Không mà”
“Ra ngoài đi”
“Không được, thật sự là không hợp. Em cứ mặc quần áo
của mình vậy.” Dọa dẫm cũng
không được!
“Vậy, em muốn anh phá cửa vào kéo em ra hay là tự mình
ra?”
Cuối cùng, dưới sự uy hiếp nóng nảy của Lạc Thiên,
Giang Văn Khê hai tay che ngực, chậm rãi bước ra.
Jessie tiến lên phía trước, kéo tay cô xuống, huýt sáo
một tiếng, khen ngợi: “Perfect!”.
Lạc Thiên chăm chú nhìn người phụ nữ đã thay trang
phục, cơ hồ như mất hồn trong tích tắc, cơ thể xinh đẹp ấy phối với bộ lễ phục
gợi cảm, đẹp đến mức khiến người ta không rời mắt đi được. Ánh mắt anh nhìn từ
gấu váy chầm chậm hướng lên trên, cuối cùng dừng lại ở ngực cô, tuy cô đã xõa
tóc xuống che phía trước, nhưng vẫn không thể giấu hết cảnh xuân ở đó.
Bộ trang phục chết tiệt này thiết kế kiểu gì vậy?
Bỗng, anh sa sầm mặt, đứng lên bước nhanh đến giá áo
nhanh chóng chọn một bộ khác rồi nhét vào tay cô đang nhăn nhó mặt mũi.
Hai tay vuốt ve phần lưng trần của cô, làn da mịn nhẵn
dưói lòng bàn tay khiến anh lưu luyến, nhưng lại không thể kiềm chế được mà nói
một cách thô bạo: “Không phải không hợp, mà là rất không hợp! Thử bộ này!”.
Anh lại đẩy cô vào phòng thử đồ.
A, hung dữ thế làm gì? Đã nói là không hợp rồi mà cứ
bắt cô phải ra ngoài.
Cô cắn môi, bó tay, lại thay bộ khác.
Lạc Thiên quay lại, trừng mắt nhìn Jessie đang quan
sát hai người, ánh mắt không vui trách móc cô thiết kế trang phục kiểu gì.
Vải ít tói nỗi đến ngực cũng không che được, càng
khiến người ta xấu hổ hơn là phần lưng lộ ra một khoảng lớn, ngay cả khe mông
cũng thấy. Cứ nghĩ đến cảnh Giang Văn Khê mặc bộ này xuất hiện trong bữa tiệc,
dẫn đến bao cặp mắt dừng lại trắng trợn nhìn ngó cơ thể cô là anh lại không kìm
được muốn giết người.
Chuyện bị người ta “ăn đậu hũ (1)” biến
tướng như thể, anh tuyệt đối không cho phép xảy ra với ngọn cỏ của anh, muốn ăn
cũng chỉ có thể là mình anh thôi.
(1)Từ lóng trong tiếng Trung ý chỉ việc
nhìn ngắm, đụng chạm da thịt người khác.
Giọng anh rất bất mãn: “Cô đúng là tính toán kỹ quá,
tiết kiệm vải thật”.
Jessie tỏ ra vô tội, từ khi cô mở tiệm đến nay, chưa
có khách hàng nào phàn nàn vải may trang phục của cô quá ít cả.
Như Giang Văn Khê đã nghĩ, cô đúng là phải thử liên
tục.
Không biết đã thử hết bao nhiêu bộ rồi, cuối cùng cũng
có một bộ vừa mắt Lạc Thiên, vì bộ lễ phục màu tím cổ yếm này ngoài việc hở vai
ra thì phần ngực và lưng đều kín đáo, tôn lên được khí chất của cô.
Cô cũng thích bộ lễ phục không hoàn toàn giống trang
phục dự tiệc đêm này, đặc biệt là thiết kế đính ngọc thủ công từ phần ngực đến
eo, cô cứ soi gương mãi trong phòng thử đồ.
Nhưng bộ này thật sự là quá đắt, cô không thể tham lam
như thế được. Cô xấu hổ lén lút đến cạnh Jessie, hạ giọng nói: “Xin hỏi có kiểu
nào giống thế này nhưng rẻ hơn không?”.
Jessie không nhịn được phì cười, ngoài cô nàng Viên
Nhuận Chi như bảo vật sống ở cạnh Tang Du ra, cô thật sự đã lâu rồi không thấy
cô nàng nào đáng yêu như thế này.
“Có, nhưng tôi sợ mình mang ra thì cái vị ngồi trên
sofa kia chắc chắn sẽ đập vỡ thương hiệu của tôi mất.” Nếu cô dám mang áo pull
và quần jeans ra thì trong một thời gian ngắn, cô đừng hòng móc được xu nào từ
ai kia nữa.
Giang Văn Khê rụt rè nhìn ai đó, gương mặt ấy lạnh
băng như có một lớp sương bao phủ: . “Không khoa trương thế chứ!”.
Cuộc trò chuyện của Giang Văn Khê và Jessie đã vẳng
đến tai Lạc Thiên vừa chọn xong giày cao gót. Khóe môi anh giật giật, gương mặt
anh tuấn lạnh lùng: “Thay lại quần áo đi, chúng ta phải đi thôi”.
Đợi Giang Văn Khê thay quần áo xong, Jessie đích thân
gói bộ lễ phục lại, giao đến tận tay Lạc Thiên.
Vốn dĩ Jessie đã mong Lạc Thiên sẽ theo phép lịch sự
mà khen ngợi cửa hàng của cô, ngờ đâu anh nhận lấy mấy túi xách xong, nắm tay
Giang Văn Khê, kéo người yêu đi thẳng ra ngoài, đến đầu cũng không ngoảnh lại.
Trước khi bước ra, anh còn tiện tay lột một chiếc áo form dài màu gạo trên
người mannequin xuống, khoác lên vai Giang Văn Khê.
Jessie đấm ngực kêu trời, chiếc áo đó cũng rất đắt,
đừng có kiểu vừa mua vừa cướp như thế...
Ngồi trong xe, Giang Văn Khê cảm nhận được cơn giận
toát ra từ Lạc Thiên.
Cô cúi đầu, cắn môi nói: “Anh giận sao? Nhưng em cảm
thấy bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua một bộ quần áo mặc không được