Insane
Hướng Về Trái Tim

Hướng Về Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324193

Bình chọn: 9.00/10/419 lượt.

ổng giám đốc Lạc đã băn khoăn rất lâu về chuyện thuê phòng

rồi, đương nhiên tôi phải chia sẻ với ngài ấy trước khi ngài ấy lên tiếng chứ,

phòng tổng thống ngắm cảnh lãng mạn nhất khách sạn này thì hợp quá rồi. Cô

không nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của ngài ấy lúc quay đầu lại à?”

“Haizzz! Anh đúng là biết xun xoe nịnh bợ thật đấy!”

“Phí cho cô làm tiếp tân bao năm mà cũng không biết

quan sát người ta, sau này phải linh động vào, học hỏi tiền bối đây này, thế

nào gọi là mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng.”

Giang Văn Khê tuy cảm khái bản thân từ lúc sinh ra tói

nay, cuối cùng cũng có thể vào được phòng tổng thống một lần, nhưng cùng lúc

nhìn ngắm gian phòng hào hoa lộng lẫy, cô vẫn khó tránh khỏi băn khoăn về

chuyện ngủ đêm.

Bứt rứt cả buổi tối, khi Lạc Thiên vào phòng tắm, cô

liếc nhìn sofa trong phòng khách sang trọng, ôm một cái chăn trên giường trải

lên sofa.

Một lúc sau, Lạc Thiên mặc áo choàng trắng, mái tóc

ướt đẫm bước ra, nói với Giang Văn

Khê đang ngồi thẫn thờ trước gương: “Đi tắm sớm đi,

ngày mai sẽ rất vất vả đấy”.

Giang Văn Khê quay lại, cô đành phải thừa nhận rằng

bức tranh mỹ nam tắm rất đẹp mắt. Cổ áo choàng hé mở, theo động tác lau tóc lên

xuống của anh, xương quai xanh rất đẹp và vòm ngực chắc khỏe thấy thoáng ẳn

hiện.

Lạc Thiên thấy Giang Văn Khê vẫn ngần ngơ nhìn mình

thi nhướng mày, bước đến khẽ véo cằm cô: “Còn nhìn nữa thì thu phí đấy”.

Giang Văn Khê ngượng ngùng thu ánh măt lại, vội vã

đứng dậy lục tìm túi xách, lây ra một bộ quần áo để thay, ai ngờ vừa mở dây kéo

ra thì mấy cái hộp nhỏ màu sắc trông rất quen mắt rơi xuống, khi cô nhận ra đó

là thứ gì thì đã muộn.

Lạc Thiên cúi xuống nhặt lên, khi nhìn rõ thứ mình cầm

là gì, tay anh cứng đờ.

“Cái đó, cái đó, không phải em mua đâu. Nghiên Nghiên

chết tiệt, sao lại làm trò này, mất mặt quá đi thôi.” Cô cuống đến nỗi không

biết làm gì, vội quỳ xuống nhặt lấy mấy thứ gây họa chết tiệt kia, sau đó chạy

ra khỏi phòng.

Khi quay lại phòng, tay cô đã không còn mấy hộp bao

cao su đó nữa, còn Lạc Thiên vẻ mặt bình thản đang ngồi trước bàn xem tài liệu.

Cô thầm nghĩ, quả đúng là đi công tác, Nghiên Nghiên

nghĩ lệch lạc rồi.

Cô tự xoa dịu mình, lấy bộ quần áo để thay rồi chui

vào phòng tắm.

Nghe thấy âm thanh đóng cửa, Lạc Thiên buông tài liệu

xuống, bắt đầu thẫn thờ.

Trong tích tắc, anh có phần không thích nghi được, cô

nam quả nữ ở chung một phòng, hình như tệ hại hơn nhiều so với tưởng tượng của

anh, ngọn cỏ gần hang dường như luôn sợ hãi anh.

Anh chải lại tóc, thở dài, đứng lên chậm rãi đến trước

cửa sổ, qua tấm kính, nhìn ra bên ngoài, vầng trăng cô đơn đang treo lên bầu

trời. Trong ngọn gió đêm, nhành dương liễu phơ phất bên bờ sông, làn nước dưới

ánh sáng của ngọn đèn đường, rực lên một màu vàng óng ánh.

Đã mười năm rồi, anh chưa từng thưởng thức con sông

bao quanh thành phố trong màn đêm thế này. Mong rằng nút thắt trong lòng mười

năm nay sẽ được hóa giải.

Bỗng, sau lưng vang lên một tràng âm thanh lục đục,

anh quay lại, nhìn thấy Giang Vãn Khê mặc áo ngủ hoạt hình, mái tóc xõa dài ướt

nước, đang rón rén ôm gối đầu đi ra phòng khách.

Anh là rắn độc, mãnh thú ư? Nằm chung giường với anh

có đến nỗi sợ hãi như vậy không? Anh có nói mình sẽ làm gì cô ư? Đúng là cô bé

ngốc nghếch!

“Nếu em dám bước thêm bước nữa, anh đảm bảo tối nay em

sẽ phải ngủ ở sảnh khách sạn”, giọng nói mang hơi hướm giận dữ, anh uy hiếp.

Giang Văn Khê dừng bước, không dám đi nữa. Cô quay

người lại, mặt mũi đau khổ, rụt rè nói: “Chuyện lúc nãy, em rất xin lỗi. Em sợ

anh nghĩ em là một kẻ có tâm kế, thế nên em nghĩ mình cứ ngủ ở sofa thì tốt

hơn”.

“Thật là em nghĩ thế sao? Chứ không phải sợ

Đôi môi mỏng gợi cảm của Lạc Thiên hỏi ngược lại khiến

cô rùng mình ớn lạnh, sao anh lại hiểu rõ cô đến thế?

Anh sải bước đến, giật lấy gối của cô ném trở lại

giường, nhìn cô tò trên cao, bực bội nói: “Có cần anh bảo họ mang một bát tô

đến, đổ đầy nước rồi đặt giữa giường không?”.

Đặt bát nước giữa giường?

Cô vừa nghe đã vội vã khoát tay lia lịa, cô với anh

đâu phải Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài,có cần khoa trương đến thế không? Nếu

thật sự đặt một bát nước ở giữa giường, cô nghĩ, kẻ nửa đêm bò dậy uống hết bát

nước sẽ là cô. Tướng ngủ của cô rất xấu, cô thà bị nước làm sặc chết cũng không

muốn ngủ trên cái giường ướt đẫm.

“Không cần, vậy thì ngủ trên giường”, anh ra lệnh.

Cô đành cam chịu gục đầu xuống, chậm rãi dịch chuyển

về phía chiếc giường.

“Khoan đã”, giọng người đàn ông sau lưng lại vang lên.

Lại chuyện gì nữa? Cô quay lại, vẻ mặt thắc mắc lẫn ấm

ức nhìn anh.

Trong lúc ngẩn người, anh đã nhẹ nhàng kéo cô đến

trước gương, tay cầm máy sấy tóc, tỉ mỉ sấy khô mái tóc cho cô.

Cô ngồi thẳng người bất động, nhìn qua gương, lại thấy

mái tóc anh còn ẩm, cô nghi ngại: “Sao anh không sấy tóc?”.

“Không quen”, ngắn gọn súc tích. Khi cô lườm nguýt anh

một cái, lại nghe giọng nói anh dịu dàng như gió thoảng: “Tóc anh ngắn, trước

khi lên giường sẽ khô. Tóc em dài thế này, để ẩm mà ngủ thì rất dễ bị bệnh”.