
mấy lần thì
thật không đáng”.
“Không.” Lạc Thiên quay sang thắt dây an toàn cho cô,
khuôn mặt lập tức dịu lại, “Nếu thích thì tốn thêm tiền nữa cũng xứng đáng.
Nhưng có những thứ, dù em có nhiều tiền đến mấy cũng không thể nào thích được”.
Giang Văn Khê ngẩn ngơ nhìn đôi mắt sâu thăm thẳm như
không có đáy của anh, thở dài, hình như lời nào xuất phát từ anh đều trở nên có
lý.
Từ thành phố N đến S tuy chỉ lái xe hơn hai tiếng đồng
hồ nhưng khi xe họ đến S thì trời đã tối.
Ấn tượng của Giang Văn Khê với S chi vẻn vẹn trong ký
ức lúc tám, chín tuổi, S lúc đó nhiều nước, nhiều cầu, nhiều nhà cổ.
Chiếc xe vào S, đi khoảng hơn hai mươi phút, cuối cùng
dừng lại trước khách sạn XX.
Giang Văn Khê mặc quần áo đi chơi, khoác ba lô, dáng
vẻ đáng yêu, nắm tay Lạc Thiên mặc âu phục đi vào sảnh khách sạn, khiến bao con
mắt phải chú ý.
Giang Văn Khê nhìn quanh quất, ý thức được trang phục
của mình thật không phù hợp với người đàn ông xuất sắc bên cạnh, vội đẩy tay
anh ra, đứng ở vị trí cách anh ba, bốn mét.
Lạc Thiên cau mày quay lại: “Em đang làm gì vậy?”.
“Không có gì.” Cô không dám nhìn thẳng anh.
Nhận ra những người xung quanh đang quan sát họ, Lạc
Thiên mim chặt môi, sải bước đến, nắm lấy tay cô, bất chấp cô có chịu hay
không, anh kéo cô đến quầy tiếp tân.
Hai nhân viên tiếp tân một nam một nữ đứng ở quầy,
thấy Lạc Thiên kéo một cô gái xinh đẹp đến thì kinh ngạc há hốc miệng, câu
“Tổng giám đốc Lạc, chào ngài, chúng tôi xin hân hạnh được phục vụ” mắc kẹt ở
cổ họng, không thoát ra được.
Nhân viên nam chỉ nhìn Giang Văn Khê và Lạc Thiên
không đến bốn, năm giây rồi trước khi Lạc Thiên lên tiếng đặt phòng, anh ta đã
nhanh nhẹn nói: “Xin chào ngài, hiện giờ đang mùa cao điểm du lịch nên phòng
đơn, phòng tiêu chuẩn, phòng ba người, phòng thương vụ, phòng VIP của khách sạn
chúng tôi đã đầy, chỉ còn lại một phòng tổng thống”.
Nhân viên nam này vừa nói xong, không chi khiến Giang
Văn Khê và Lạc Thiên sửng sốt, mà ngay cả đồng nghiệp kế bên cũng kinh ngạc há
hốc miệng. Trong lúc đồng nghiệp chưa vạch mặt, anh ta ra sức mỉm cười với
Giang Văn Khê và Lạc Thiên, đồng thời đạp lên chân đồng nghiệp một cái, bắt cô
nàng phải ngoan ngoãn im lặng.
Lạc Thiên đáp ngắn gọn: “Thế thì lấy phòng đó”.
Giang Văn Khê vừa nghe đã kêu lên: “Khoan đã!”. Phòng
tổng thống? Đó chẳng phải là phòng đắt nhất mà Lý Nghiên từng nói rằng chỉ có
những người ngốc nhất mới bỏ tiền ra ở đó sao?
Nhân viên tiếp tân nhìn cô vẻ mong chờ.
Chỉ nghe cô cắn môi, hỏi nhỏ: “Cái đó... trong phòng
có mấy giường?”
Nhân viên tiếp tân mỉm cười: “Một ạ”.
“Một giường?”, Giang Văn Khê kêu lên.
“Vâng, một giường, rộng hai mét.” Cho dù lăn lộn cỡ
nào cũng không thành vấn đề.
Giang Vãn Khê không kìm được, than vãn: “Thực khó tin
khách sạn to như thế mà chỉ còn lại một phòng, lại chỉ có một giường” Cho dù
rộng hai mét thì cũng vẫn là ngủ chung giường.
“Thưa cô, đầu tiên, tôi xin được thay mặt khách sạn
gửi đến cô lời xin lỗi sâu sắc, tin rằng cô cũng biết thành phố S là thành phố
du lịch có lịch sử lâu đời và phong cảnh như tranh vẽ, mùa này đang là mùa cao
điểm du lịch, các phòng đều đầy cũng là chuyện bình thường.” Anh tiếp tân kia
mím cười nói với Giang Văn Khê, rồi sau đó lại cười một nụ cười đầy mờ ám với
Lạc Thiên, “Nếu cần, tôi sẽ làm thủ tục nhận phòng cho cô”.
Lạc Thiên nhìn anh chàng tiếp tân đó, hơi nheo mắt
lại, nhận được thông tin truyền đến từ mắt anh ta, anh chỉ hơi cau mày nhưng
không nói gì.
Giang Văn Khê khẽ kéo áo Lạc Thiên, nói: “Chúng ta...
hay là đổi sang khách sạn khác đi”. Ngủ chung giường thì quá là không an toàn.
Anh chàng tiếp tân kia nghe thế thì nói ngay: “Thưa
cô, khách sạn của chúng tôi là lựa chọn đầu tiên củacác lữ khách hoặc khách
hàng đi công tác đến thành phố S này, hiện giờ đã là tám giờ tối theo giờ Bắc
Kinh, cũng là giờ cao điểm nhận phòng của các khách sạn, khách sạn gần đây nhất
cũng phải mất hai mươi đến ba mươi phút lái xe, nếu cô và ngài đây trong vòng
nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa tìm được khách sạn thì e rằng...”. Ngụ ý là, phải
ngủ ngoài đường, thế nên hãy làm thủ tục nhận phòng nhanh lên.
“Không cần nói nữa, lấy phòng đó đi”, Lạc Thiên lấy
chứng minh nhân dân ra.
“Vâng, xin ngài đợi một chút.” Anh chàng tiếp viên mỉm
cười nhận lấy chứng minh nhân dân của Lạc Thiên rồi làm thủ tục nhận phòng của
anh.
Giang Văn Khê trợn mắt, về chuyện một chiếc giường, cô
không tiện nói gì trước mặt bao nhiêu người thế này, ra sức kéo vạt áo vest của
Lạc Thiên, một lúc sau chiếc áo đã bị nhăn lại thành nếp.
Lạc Thiên kéo bàn tay không an phận của cô xuống, nắm
chặt trong tay mình, đến khi làm xong thủ tục, anh kéo cả người và vật cùng vào
thang máy.
Cửa thang máy vừa đóng, tại quầy tiếp tân đã có một
cuộc tranh cãi nho nhỏ.
“Này, sao anh có thể nói với Tổng giám đốc Lạc Thiên
rằng chỉ còn một phòng tổng thống chứ?”
“Không nhìn thấy Tổng giám đốc Lạc nắm chặt tay người đẹp
kia à? Nếu làm thủ tục hai phòng tổng thống thì cô nghĩ có hợp không? Trước khi
đến đây, nhất định T