
ớt đi”, nói
xong còn không quên xì một tiếng, bổ sung: “Mua cho anh đấy”.
Lạc Thiên nhìn nhãn hiệu kẹo trong tay, hai chữ “Lotte” đập vào mắt.
“Lotte”? Lần đầu tiên anh biết thì ra kẹo cao su còn có nhãn hiệu này. Chắc cô suốt ngày nghiến răng nghiến lợi
với anh, nếu không cũng sẽ không chuyên mua kẹo cao su nhãn hiệu này.
Giang Văn Khê mặc kệ vẻ mặt như bị táo
bón của ai kia, móc ra hóa đơn thanh toán của bệnh viện từ túi xách đeo
chéo trên người, huơ huơ trước mặt anh, liếm ngón tay một cái rồi lật
từng tờ đếm: “Phí gọi xe là hai mươi tư tệ, lấy số là bảy tệ, phí hóa
nghiệm là hai mươi tám tệ, thuốc Tây, thuốc Bắc là bốn trăm lẻ tư tệ,
phí giường nằm là ba mươi lăm tệ, truyền dịch là hai mươi tệ, một bữa
cơm tối và một bữa ăn sáng là mười lăm tệ, phí tăng ca trong đêm Bình An là một trăm tệ, phí chăm sóc và chạy việc một đêm thì tính rẻ cho anh,
hai trăm tệ là được. Ừ… còn kẹo cao su, hai tệ năm hào. Ưm…”. Giang Văn
Khê nhẩm tính, mấy giây sau thì nói chính xác, “Tổng cộng là tám trăm ba mươi lăm tệ năm hào. Thế, hóa đơn toàn bộ đây, chỉ nhận tiền mặt, không nhận chi phiếu, càng không đợi hóa đơn! Mau trả tiền đây!”.
Cúi xuống nhìn xấp hóa đơn của bệnh viện
trong tay Giang Văn Khê, gân xanh trên trán Lạc Thiên hằn lên, đôi mắt
lóe lên hai đốm lửa. Co chặt nắm tay, anh bóp chặt gói kẹo, ngước lên
nhìn vẻ mặt khinh khỉnh của cô.
Lúc này thang máy đến, anh nheo mắt lại, đưa tay kéo nhanh cô vào lòng, bước vào thang máy.
“Này, anh làm gì thế…”
Trong thang máy đầy người, Giang Văn Khê
vốn đang nổi điên nhưng dưới ánh mắt kinh ngạc của nhiều người, cô đành
im lặng. Cô bị Lạc Thiên ôm trong lòng, không thể nhúc nhích, đôi mắt
vừa hay nhìn vào cổ áo sơ mi mở hé của anh. Trong phạm vi tầm nhìn, là
đường cong phần cằm hoàn hảo và yết hầu đang lên xuống của anh.
Từng nghe có người nói, yết hầu là nơi
quyến rũ nhất của đàn ông, cũng là biểu hiện cho sự mạnh mẽ, đồng thời
cũng là minh chứng cho tội ác.
Quyến rũ, mạnh mẽ, tội ác, ba điều đó đã được chứng minh ở người đàn ông này.
Mắt hướng lên trên, dưới cái cằm quyến rũ lún phún những sợi râu nhưng lại càng tăng thêm phần gợi cảm. Trong
không gian nhỏ hẹp, toàn thân anh tràn đầy nam tính cám dỗ, đâu đâu cũng có, không thiếu chỗ nào.
Trong tích tắc, Giang Văn Khê nghe thấy
tiếng “thình thịch” không ra quy tắc gì, cô đưa tay ấn lên ngực mình,
định đè nén nhịp tim đập loạn ấy.
Có khi nào cô đã quá mệt không, sao tim
lại đập nhanh đến thế? Quay sang nhìn những người trong thang máy, cô
nhủ thầm: Có lẽ do quá nhiều người trong thang máy, không khí loãng quá
nên tim mới đập nhanh như vậy.
“Ding” một tiếng, thang máy xuống đến lầu một, người bên trong lục tục đi ra. Bất chấp sự phản kháng của Giang
Văn Khê, Lạc Thiên choàng vai cô sải bước ra khỏi thang máy.
Ra khỏi bệnh viện, Giang Văn Khê vùng thoát ra, giận dữ: “Đừng mượn cớ lợi dụng người khác, mau đưa tiền đây”.
Lạc Thiên đưa tay lên nhìn đồng hồ, đằng
hắng cổ họng vẫn còn hơi đau nhưng đã khá hơn hôm qua, nói với vẻ bình
thản: “Bây giờ là tám giờ mười lăm phút, cho dù cô gọi taxi về cũng chắc chắn sẽ đi muộn. Theo quy định nhân sự công ty, trễ một lần trừ hai
mươi tệ. Đêm Bình An, lễ Giáng Sinh không phải ngày lễ chính thức, cô
tăng ca là vì công việc chưa làm xong. Ngược lại, tôi phải khấu trừ tiền điện và phí hao mòn thiết bị trong công ty. Phí chăm sóc và chạy việc
một đêm, dựa vào tình hình làm công theo giờ cao nhất hiện nay trên thị
trường, nhiều nhất cũng không vượt quá một trăm tệ. Còn cô, là người
giúp việc theo giờ một đêm mà khi chủ nhân tỉnh dậy lại không có mặt bên cạnh, không thỏa mãn yêu cầu của người chủ thì đó là không làm tròn
trách nhiệm”.
Nói nhiều nên cổ họng hơi đau, Lạc Thiên
khựng lại, lấy giọng rồi nói tiếp: “Còn kẹo cao su, hai tệ rưỡi, cô đã
ăn một viên, nếu cô mua cho tôi thì là vật sở hữu cá nhân, hành vi của
cô chính là chiếm đoạt tài sản tư hữu phi pháp. Thế nên, tám trăm ba
mươi lăm tệ năm hào này, khấu trừ hai mươi tệ đi muộn, một trăm tệ tiền
tăng ca, hai trăm tệ chăm sóc chạy việc, hai tệ rưỡi kẹo cao su, tiền
điện và khấu hao thiết bị công ty, và cả phí gọi xe lát nữa cùng về công ty, nhiều nhất tôi cũng chỉ trả cô bốn trăm”.
Giang Văn Khê trợn mắt, vung vẩy nắm đấm, tức đến nỗi không nói được một câu hoàn chỉnh: “Anh… anh… anh…”.
Đúng là không thể tin rằng có người lại tính toán đến thế, hợm hĩnh quá đi mất.
Nhìn chăm chú Giang Văn Khê hai má đỏ
bừng bừng, anh cau mày ho mấy tiếng, bổ sung: “Đối với cấp dưới, tôi xưa nay không trả tiền mặt, nếu muốn đòi lại số tiền này thì về công ty tự
làm hóa đơn đề nghị thanh toán”.
Cổ họng lại hơi đau, ban nãy còn nói được mà, sao anh cứ phải phí lời với cô làm gì nhỉ.
Anh quay lưng bỏ đi, vừa hay có một chiếc taxi chạy đến, anh vẫy tay, đặt tay lên tay nắm cửa, quay lại nhìn
Giang Văn Khê vẻ mặt giận dữ: “Có lên xe không? Không lên xe thì cô tự
về công ty, nếu không về công ty thì hôm nay xem như cô trốn việc”.
Vừa dứt lời, Giang Văn Khê đã đứng ngay
sát anh, tay cũng đặt lên ta