
.” Nghiêm Tố lấy từ phía
sau ra một hộp giấy vuông, không to lắm, đưa cho cô, “Đây, chuyển phát
nhanh đưa đến, của em đấy”.
“Của em?”, Giang Văn Khê rất tò mò nhìn chiếc hộp đó.
Nhận lấy, cô cẩn thận bóc ra, bên trong là một hộp quà được gói rất đẹp.
Hôm qua gần như mọi người đều có quà, chỉ có cô là kém cỏi nhất, chẳng ai hỏi han, sao qua Giáng Sinh rồi mà tình hình lại khá lên thế này?
Cô mở hộp quà ra với vẻ mong đợi, khi một chiếc móc chìa khóa hình chiếc giày bằng pha lê nho nhỏ hiện ra, cô
kinh ngạc đến độ không thốt nên lời.
Một ngày cuối tuần trước đây, cô và bọn
Lý Nghiên lại đi chơi đến khuya mới về, vẫn là Cố Đình Hòa đưa cô về.
Hôm đó đi qua một cửa hàng trang sức sắp đóng cửa, lúc ấy bồng bột thế
nào lại vào trong cửa hàng đó.
Chiếc giày pha lê này khiến cô tần ngần
rất lâu, tiếc là giá quá đắt, chỉ là một cái móc chìa khóa nho nhỏ mà
lại những hơn sáu trăm tệ, cô đành mang theo nỗi tiếc nuối, lặng lẽ rời
khỏi đó.
Cẩn thận nâng chiếc giày pha lê tinh xảo lên, dưới ánh đèn, chiếc giày lấp lánh sinh động, tỏa ra ánh sáng xinh đẹp rực rỡ.
Mở tờ giấy nằm dưới đáy hộp ra, chỉ có mấy dòng chữ rắn rỏi mạnh mẽ khiến cô ngẩn ngơ.
Giang Văn Khê,
Không có chiếc tất của ông già Noel, chỉ có giày pha lê của công chúa đáng yêu.
Công chúa cao quý, xin đừng do dự, hãy mang đôi giày pha lê phép thuật của nàng vào, nhảy những điệu vũ đẹp đẽ nhất thuộc về nàng.
Lời chúc phúc muộn màng, ở bên em mỗi ngày.
Cố Đình Hòa
Chiếc giày pha lê này là do Cố Đình Hòa
tặng… Cô không ngờ anh lại đến cửa hàng nhỏ đó mua chiếc giày này cho
cô. Nếu không phải vì tối qua ở bệnh viện không đi được, thì món quà này chắc hẳn anh đã tặng cho cô rồi.
Rõ ràng làm một nghề khô khan như vậy, nhưng lại viết ra những lời như thế này, hóa ra cảnh sát cũng có lúc lãng mạn quá.
Cô mỉm cười, một cảm giác ngọt ngào khó tả dâng lên trong lòng.
“Ôi! Giày pha lê đẹp quá, không biết ai tặng vậy?”, Nghiêm Tố đang định đi, nhìn thấy chiếc giày pha lê thì xuýt xoa khen ngợi.
Nghe Nghiêm Tố nói thế, Giang Văn Khê hơi đỏ mặt, có phần ngượng ngùng: “Là bạn em ạ”.
“Ồ ồ, bạn là con trai, chị hiểu.” Nghiêm
Tố nhướng mày, hành vi tung hỏa mù của Giang Văn Khê khiến chị không
nhịn được cười, “Không làm phiền tình ý miên man của em và chiếc giày
pha lê của em nữa, chị đi trước đây, bye bye”.
“Bye bye.” Giang Văn Khê xấu hổ nhìn theo Nghiêm Tố.
Ngồi xuống ghế, Giang Văn Khê cầm chiếc
giày pha lê trong tay, chăm chú ngắm nghía. Một lúc sau, cô bấm di động
gọi cho Cố Đình Hòa.
Cố Đình Hòa nghe điện thoại không tỏ ra
bất ngờ, chỉ cười nói: “Công chúa điện hạ xinh đẹp, có thích chiếc giày
pha lê đó không?”.
Cầm di động, mặt Giang Văn Khê như con tôm luộc, lắp bắp nói: “Đình Hòa, món đồ này đắt quá, em…”.
Nhướng mày, Cố Đình Hòa biết cô định nói
gì, không đợi cô nói hết đã ngắt lời: “Em muốn nói là quá đắt nên ngại
không dám nhận phải không? Thực ra chỉ là một viên pha lê nho nhỏ thôi,
có phải kim cương đâu”.
“Nhưng nhỏ thế này mà tốn từng ấy tiền thì không đáng.”
“Anh thấy xứng đáng, chí ít có người
thích, có người vui, thế là đáng rồi. Anh cũng trùng hợp đi ngang cửa
hàng đó, tiện thể vào xem. Lễ Giáng Sinh anh không cướp được tất của ông già Noel để tặng cho em, đành dùng chiếc giày pha lê này bù đắp vậy.”
Lời nói hóm hỉnh của Cố Đình Hòa khiến
đôi lông mày nhíu chặt của Giang Văn Khê giãn ra. Có lúc cô thật hoài
nghi anh chàng cảnh sát này chẳng biết có phải là người học ngành pháp
luật không nữa. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, với trình độ của cô,
chắc chắn là không đấu được với anh.
“Văn Khê?” Cố Đình Hòa không nghe thấy cô nói gì thì vội vã nói, “Văn Khê, em đừng nghĩ nhiều, đây chỉ là một món đồ pha lê rất nhỏ, thật sự không đáng bao nhiêu tiền. Hơn nữa, ông chủ
cửa hàng đó vừa thấy anh là cảnh sát thì đã giảm giá hai mươi phần
trăm”.
Giang Văn Khê khẽ cười thành tiếng: “Vậy chẳng phải em đã trở thành kẻ đầu sỏ hại anh mang tội danh ức hiếp dân lành hay sao?”.
“Tuyệt đối không phải.” Cố Đình Hòa cười
rồi chuyển đề tài, “Hôm qua pháo hoa ngoài nhà thờ rất đẹp, tiếc là em
không xem được. Đúng rồi, cấp trên của em không sao rồi chứ?”.
“Xì, anh ta thì có làm sao được? Ngủ một
giấc tỉnh dậy tiếp tục bắt nạt bọn em.” Nhắc đến Lạc Thiên, Giang Văn
Khê lại thấy không vui, cảm nhận di động áp bên tai nóng rực lên, nhớ
đến cảnh tối qua đang nói giữa chừng thì tắt máy, cô vội vàng bảo:
“Không nói nữa, điện thoại nóng tai quá”.
“Ừ, vậy hôm khác mời em ăn cơm.”
“Em mời anh nhé.”
“Được, vậy anh ngồi đợi điện thoại của em.”
“Vâng, bye bye.”
“Bye bye.”
Cúp máy, Giang Văn Khê vui vẻ ngân nga
bài hát, dè dặt gấp tờ giấy lại, đang định đặt cùng với chiếc giày pha
lê vào lại trong hộp thì bỗng ánh sáng trước mặt tối lại. Một bóng đen
cao to chắn lấy ánh đèn trên đầu, cô trông thấy ai kia lúc nãy bị nhắc
đến trong điện thoại đang sa sầm mặt mày đứng trước mặt mình.
“Tổng… giám đốc Lạc, anh vẫn chưa về sao ạ?”, cô run giọng hỏi.
“Ừ”, Lạc Thiên chỉ khẽ hừ một tiếng rồi