Insane
Hướng Về Trái Tim

Hướng Về Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325563

Bình chọn: 7.00/10/556 lượt.

quay lại văn phòng.

Chết… chết thật, sắc mặt anh sa sầm như

thế, chắc không phải ban nãy nghe cô nói xấu chứ? Cô phải đi ngay, nếu

không với tâm lý thù dai lại thích trả thù của anh, không biết còn muốn

dạy dỗ cô thế nào. Cô vội vàng cúi xuống dọn dẹp đồ đạc. Đúng lúc một

tay xách túi, tay kia cầm hộp quà, định bay ra khỏi văn phòng thì giọng

nói lạnh lẽo của Lạc Thiên lại vang lên sau lưng: “Đợi lát nữa hẵng đi,

giúp tôi gõ cái này đã, ngay và luôn!”.

“A?” Một giọt mồ hôi lạnh cực lớn lăn qua tim Giang Văn Khê. Rốt cuộc, cô vẫn chậm một bước. Đối diện với boss

mặt lạnh, cô chỉ có thể ngoan ngoãn quay về bàn làm việc. Còn may, ở đó

chỉ có một trang giấy, trong mười phút chắc có thể làm xong.

Lạc Thiên di chuyển một chiếc ghế ngồi

xuống đối diện bàn làm việc của Giang Văn Khê, mắt nhìn chằm chằm hộp

quà xinh đẹp bên tay trái của cô. Lúc nãy chỉ là tình cờ đi ngang, nhưng lại trùng hợp để anh nghe thấy ngọn cỏ gần hang đang nghe điện thoại.

Ngọn cỏ gần hang này hoàn toàn không biết cô nàng khi nghe điện thoại, giọng nói dịu dàng nhường nào, nũng nịu

đến nhường nào, ngay cả lúc oán trách người khác cũng giống như đang làm nũng vậy. Lúc nãy trong tay cô cầm một thứ sáng lấp lánh giống pha lê,

chẳng qua là một món đồ pha lê, có đáng cho cô vui đến thế không? Lại

còn nũng nịu trách móc người khác nữa? Anh bắt nạt cô khi cô mới ngủ dậy hay sao? Nếu muốn bắt nạt cô thì cô còn có thể vô sự yên ổn ngủ cả ngày trong văn phòng của anh được hay không?

Cũng không rõ bản thân đang có tâm lý gì, thực ra tờ giấy ấy vốn có bản điện tử, anh phát hiện ra chỉ có một từ

sai mà thôi, thế nhưng lại để anh nghe được câu ấy và nhìn thấy cô nàng

đang cười ngốc nghếch với món đồ pha lê kia nên không kìm được bắt cô gõ lại.

Bắt nạt chứ gì? Biết rõ là bị bắt nạt mà

còn không dám giận, không dám nói, xem ra vẫn chưa đủ. Vậy thì như cô

mong muốn, bắt nạt cô cho biết!

Boss đang ngồi trước mặt, trong phạm vi tầm nhìn luôn có thể trông thấy nên Giang Văn Khê rất căng thẳng.

Một ngày không ăn uống gì, lúc này, bụng đói, dạ dày rỗng không.

Cô không rõ vì bản thân đói đến nỗi không có sức lực, hay là vì cảm giác bị đè nén khi đối mặt với Quỷ Tóc Bạc

quá mạnh, mà ngón tay gõ bàn phím của cô cứ không nghe lời, liên tiếp gõ sai mấy chữ.

Trong văn phòng tĩnh lặng đến mức chỉ có

thể nghe thấy hơi thở, len lén nhìn một cái, Quỷ Tóc Bạc đang lật giở

một quyển tài liệu, bất giác thở phào nhẹ nhõm. Một lúc sau, cô giao tờ

giấy đã được gõ lại cho anh, chỉ thấy anh hừ lạnh một tiếng rồi quay

người trở về văn phòng.

Cô bĩu môi, cầm túi và hộp quà chạy như

bay ra khỏi văn phòng, vừa ra ngoài bỗng nghe bên trong vẳng ra một

giọng nói dịu dàng: “Cả ngày cô chưa ăn gì, nhớ đi ăn trước!”.

Không biết là ảo giác của chính mình, hay là lỗ tai có vấn đề, Quỷ Tóc Bạc quan tâm tới cô?!

Giang Văn Khê rùng mình ớn lạnh.

Có lẽ đói cả ngày, về đến nhà, Giang Văn

Khê ra sức ăn thật nhiều, đến khi không đi nổi nữa nằm lăn ra giường,

ngẩn ngơ nhìn chiếc móc khóa giày pha lê.

Cố Đình Hòa tặng cô một thứ có ý nghĩa

đặc biệt như thế, cô nên tặng anh cái gì đây? Nhưng, nếu cô tặng lại quà cho anh, có nghĩa là cô đã chấp nhận anh?

Vấn đề này khiến cô rất bối rối.

Xoay người lại, ánh mắt liếc thấy máy vi tính đối diện, bất giác nhớ lại chuyện Quỷ Tóc Bạc cố ý hành hạ cô khi tan sở.

Tốt bụng lại không được báo đáp!

Qua chuyện hôm qua và hôm nay, cô đã rõ

mấy chân lý quan trọng: Thứ nhất, boss mãi mãi không xứng đáng được

thương hại cho dù boss đã đặt nửa chân vào quan tài; thứ hai, đừng tự

cho rằng mình đã nắm được nhược điểm của boss, lúc nào nó cũng có thể

biến thành nhược điểm của bạn; thứ ba, đừng tốn một xu nào cho boss, lúc nào cũng có thể mất tiền vô ích; thứ tư, đừng bao giờ nói xấu boss, vì

tai anh ta rất dài.

Ngồi máy tính, cô lại tính toán gần nửa giờ đồng hồ, nhìn số liệu trên đó mà lòng đau như cắt.

Chẳng qua là ngủ một ngày trên sofa của

anh mà thôi, huống hồ là của công ty cấp cho, chứ có phải khách sạn năm

sao đâu, mà lại còn trừ tiền của cô. Quỷ Tóc Bạc này sao có thể đối xử

với ân nhân cứu mạng như thế, biết sớm thì cô đã cho anh sốt chết quách

đi rồi.

Còn nữa, nói bằng giọng ra lệnh bắt cô phải đổi nhãn hiệu kẹo cao su.

Ôi trời, sao cô lại xui xẻo như thế, sao lại gặp một boss như thế chứ.

Tục ngữ nói, không bùng nổ trong im lặng, mà là biến thái trong im lặng. Nhưng, đến bao giờ cô mới có thể “biến

thái” một lần, “cung kính đáp trả” lại anh? Khao khát này khó mà thực

hiện trong thời gian ngắn.

Lại nhớ ngày mai phải đền bộ ly cà phê

cho Tiểu Lương phòng Kế hoạch, tâm trạng cô càng đau khổ. Thở một hơi

dài, cô kéo chăn lên, quyết định cuối tuần này rủ Lý Nghiên dạo phố, cô

đã hỏi thăm được chỗ mua bộ ly cà phê đó từ chị Nghiêm. Với cái lưỡi dẻo quẹo của Lý Nghiên, cho dù cửa hàng không giảm giá thì Lý Nghiên cũng

có cách để cửa hàng bán rẻ cho cô.

Nếu tìm một người đàn ông yêu chiều

mình thì chí ít, khi bất lực nhất, đau khổ nhất, vẫn sẽ có một lồng ngực để mình có thể dựa dẫm. Lúc vui vẻ