
y nắm cửa, chỉ khựng lại một giây, cô đẩy
anh ra, kéo cửa phía sau, nhanh nhẹn chui vào trong: “Nếu không vì anh
thì tôi vốn không cần gọi xe. Muốn tôi trả tiền xe lần này à, đừng mơ!”.
Cô không tin lần này xui xẻo, hơn tám trăm tệ mà bị anh trả giá xuống còn bốn trăm, cho dù là boss lớn cũng không được.
Anh đứng bên ngoài bỗng cười phá lên, đôi môi mỏng gợi cảm cong lên thành một đường hoàn hảo, ánh mắt nhìn cô mỗi lúc một kỳ quặc, điều đó khiến cô rất khó chịu.
Đồ thần kinh!
Thấy anh chui vào trong xe, cô trừng mắt nhìn anh, xích về phía cửa sổ bên trái, quay mặt ra ngoài cửa sổ.
Đằng hắng mấy tiếng, Lạc Thiên khẽ nói: “Bác tài xế, phiền đến tòa nhà Giang Hàng đường XX”.
“Miệng hôi quá!”, Giang Văn Khê làu bàu.
Lạc Thiên mỉm cười không nói gì.
Chiếc xe từ từ khởi động, cơn buồn ngủ lại ập đến, Giang Văn Khê không nén được ngáp liền mấy cái.
Bên ngoài cửa sổ, người qua đường và
những cửa hàng lướt qua vùn vụt, dần dần, ý thức của cô bắt đầu rời rạc, đấu tranh mấy lần rồi mí mắt nặng trĩu cuối cùng cũng khép lại.
Chiếc xe vòng qua ngã rẽ khiến Giang Văn Khê say ngủ ngã về phía Lạc Thiên.
Lạc Thiên quay sang nhìn cô gái đang dựa
chếch vào vai mình, hai mắt khép chặt, dưới hàng mi dài có thể thấy rõ
quầng thâm mắt, so với người giận dữ lúc nãy, tướng ngủ hiện giờ của cô
cho thấy cô rất mệt mỏi.
Phía trước sửa đường, chiếc xe cứ nảy
xóc, cơ thể Giang Văn Khê rung lắc dữ dội, đầu cô sau khi đụng vào cửa
kính xe lại chạm vào vai Lạc Thiên. Hàng lông mày nhíu chặt, vì quá mệt
mỏi nên cô vẫn không tỉnh dậy.
hông nghĩ gì, Lạc Thiên đưa tay kéo cô vào lòng để cô ngủ thoải mái hơn.
Quay đầu sang, Lạc Thiên lại ngắm cô rất
chăm chú, nhớ lúc nãy cô dạy dỗ tên khốn kia, thân thủ ấy, khí thế ấy,
giống như một thiên sứ chính nghĩa trừ gian diệt ác, sau đó đến lúc tính sổ với anh, nói năng rành mạch rõ ràng, thái độ không khoan nhượng,
hoàn toàn không giống chút nào với bộ dạng yếu đuối nhút nhát, người
khác mới to tiếng mấy câu đã lại tỏ ra khổ sở muốn chết.
Cô như thế, anh đã gặp tổng cộng ba lần,
lần cưỡng hôn cô, lần đưa tài liệu mẫu và cả hôm nay, tại sao một người
có thể biến hóa nhanh như vậy trong một thời gian ngắn chứ?
“Nhân cách phân liệt”, bốn chữ này xuất hiện trong đầu Lạc Thiên khiến anh bàng hoàng.
“Anh à, đã đến rồi”, tài xế quay lại nói to, kéo dòng tư duy của Lạc Thiên quay về với hiện tại.
Trả tiền xong, Lạc Thiên vốn định gọi
Giang Văn Khê dậy, nhưng nghĩ tối qua vì chăm sóc anh mà cả đêm cô không ngủ, anh liền từ bỏ ý định đó, bế cô ra khỏi xe.
Lạc Thiên bế Giang Văn Khê về văn phòng khiến bao người trong công ty sững sờ.
Đến khi anh bế Giang Văn Khê vào văn phòng thì mọi người mới dám nhảy ra khỏi ghế bắt đầu tám chuyện.
“Có gian tình! Tuyệt đối là có gian tình!”
“Ai có mắt cũng biết là có gian tình.”
“Chiều qua rõ ràng Tổng giám đốc Lạc đã
rời khỏi công ty rồi, nhưng trước khi tan sở lại quay về văn phòng, các
cậu nói xem, đó là vì sao?”
“Tối qua là đêm Bình An, chẳng lẽ quay lại đón Tiểu Giang?”
“Nhưng người phạt Tiểu Giang tăng ca tối qua cũng là anh ấy mà.”
“Đó gọi là tung hỏa mù đấy.”
“Đợi mọi người trong công ty về hết rồi mới tiến thêm một bước xây đắp gian tình.”
“Các cậu có chú ý không, quần áo hai người mặc y hệt hôm qua.”
“Lại cùng nhau đi làm nữa.”
“Mà còn bế nữa.”
“Cho nên, tối qua nhất định có…”
Chưa kết luận xong thì một giọng nói nhã
nhặn vang lên sau lưng họ: “Tối qua nhất định là ngủ rất ngon nên bây
giờ ai nấy mới có tinh thần như vậy nhỉ?”.
Nghiêm Tố vừa từ văn phòng tổng giám đốc đi ra đã thấy một đám người tụ tập bàn tán về đôi nam nữ nổi bật trong kia.
Mọi người thấy trợ lý Nghiêm đều im thin thít, rụt về bàn làm việc của mình.
Nghiêm Tố khoanh hai tay, lặng lẽ đảo qua trong đại sảnh mấy vòng, tìm một chiếc ghế ngồi xuống.
Sáng nay lúc đi làm thì không thấy Giang
Văn Khê, chị nghĩ nhất định cô bé đó tối qua tăng ca rất khuya. Ai mà
ngờ vừa nghĩ đến cô nàng đã thấy Lạc Thiên bế cô nàng vào văn phòng,
đồng thời còn bế vào thẳng văn phòng bên trong.
Ánh mắt dừng lại rất lâu ở cánh cửa khép
lại, Nghiêm Tố mới khống chế được cơn bồng bột muốn đưa chân đạp cánh
cửa chướng mắt kia ra.
Xem ra tối qua đúng là có gì đó.
Nhưng cậu bé Lạc Thiên cũng đến lúc phải
ổn định rồi, con bé Tiểu Giang khá thích hợp. Thế nên, để tạo không gian riêng tư tuyệt đối cho hai người, Nghiêm Tố quyết định nhường cả không
gian bên trong văn phòng cho họ.
Nếu trẻ lại mười tuổi, hoặc bản thân
không ở địa vị này, thì Nghiêm Tố nghĩ nhất định mình cũng sẽ tham gia
vào đội quân buôn chuyện kia.
“Ôi…” Giang Văn Khê nhắm nghiền mắt, hai
chân duỗi thẳng ra theo quán tính, vươn vai một cái, bất cẩn ngã lăn
quay xuống đất, “Á…”.
Nền nhà sao mềm thế này, mông không bị đau. Và cả giường sao tự nhiên lại nhỏ thế?
Giang Văn Khê mở choàng mắt, nhìn rõ tấm thảm lông cừu mềm mại dưới chân, đầu óc trống rỗng.
Mỗi đêm cơn ác mộng của cô chính là văn
phòng có trải thảm này, người có một văn phòng như vậy, không nghi ngờ
gì nữa, chỉ có Quỷ Tóc Bạc. A, t