
binh
tổn tướng một cách vô ích. Sau này mọi người thường dùng để ví von với việc
mình muốn chiếm lợi ích của người khác nhưng kết quả là ngay cả vốn liếng của
mình cũng bị mất.
[2'> Ý chỉ người làm quan nói gì cũng
được, ai cũng phải nghe theo.
Vốn định nói “Xin cho tôi qua” là chuyện rất dễ giải
quyết, nhưng khi cô nhìn thấy đại gia đình khác người đó thì đần cả người ra,
lời đến miệng lại nuốt vào trong.
Một đám người đen sì sì trước mặt, chắc cũng phải đến
một, hai trăm người. Đàn ông ai nấy đều cao to, vận âu phục đen, đeo kính đen.
Người đàn ông đứng đầu, đầu chít khăn tang nhào xuống
phần mộ mới hạ huyệt khóc đến kinh động trời đất quỷ thần, cả khu nghĩa trang
chỉ nghe thấy tiếng khóc của ông ta.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, Giang Văn Khê nghe tiếng
khóc mà cơ mặt co giật.
Chẳng lẽ cô đã gặp phải tập đoàn xã hội đen trong
truyền thuyết đến viếng mộ? Những giọt mồ hôi lạnh toát ra.
Bỗng nhiên, người đàn ông đang quỳ trước mộ ngẩng đầu
lên, quay lại thô lỗ nói với người đứng sau: “Đốt pháo, đốt pháo”.
Đợi mãi, một hai trăm người đó không biết đang tìm gì,
rối loạn cả đội hình.
Chỉ nghe một người đàn ông khác nói: “Đại… đại ca,
hình như đi vội quá nên quên mang pháo theo rồi…”.
Người đàn ông được gọi là “đại ca” trước đó khóc đến
mất cả hình tượng khi nghe thuộc hạ nói quên mang theo pháo thì đứng bật dậy,
giơ gậy “khóc thương[1'>” lên đập vào đầu người kia, quát mắng giận dữ: “Bà mẹ
mày, pháo mà cũng quên à? Lão đây phải…”.
“Bốp bốp”, vị đại ca ấy cầm gậy lao đến đánh đập thuộc
hạ, những lời hỏi thăm cha mẹ người kia cứ tuôn ra ào ào. Tên thuộc hạ ôm đầu
trốn như chuột, vừa trốn vừa khóc than: “Đại ca, anh đâu có dặn bọn em chuẩn bị
pháo, đừng đánh, đừng đánh”.
“Bà mẹ mày, lão đây bao ngày nay không ăn không ngủ,
chuyện gì cũng bắt lão đây sắp xếp thì còn cần bọn ngu ngốc chúng mày làm gì
nữa hả?!” Cây gậy trong tay vị đại ca kia càng giơ cao hơn.
Có người đứng sau đám người đó, Giang Văn Khê không
dám tiến lên, cũng không dám thở mạnh.
“Đại ca, đừng đánh nữa. Cụ bà mới hạ huyệt, nổi giận
như thế trước mặt bà cũng không hay, bớt giận, bớt giận.”
“Đúng thế, đúng thế.”
Đám người ngăn cản đại ca đang nổi trận lôi đình của
họ lại.
“Bây giờ không có pháo thì làm sao? Chẳng lẽ để lúc bà
đi mà không hoành tráng được?”, đại ca trừng mắt dữ tợn.
Những người bên dưới không dám thở mạnh, mấy người phụ
nữ chỉ dám thút thít, quỳ một bên đốt tiền giấy.
“Bà mẹ mày, không đốt pháo thì các người vỗ tay cho
lão đây!” Vị đại ca chống nạnh gầm rung cả trời, “Vỗ mạnh tay vào cho lão
đây!!!”.
Mọi người đều ngẩn người, ai nấy nhìn nhau rồi bắt đầu
tiếp lời: “Đúng, vỗ tay đi! Vỗ tay đi!”.
“Chúng ta nhiều người thế này, tiếng vỗ tay chắc cũng
không thua kém tiếng pháo đâu!”
“Đương nhiên phải thắng cả tiếng pháo rồi.”
“Đại ca đúng là đại ca.”
Nói xong, cả trăm người bắt đầu vỗ tay trước mộ cụ bà,
“bốp bốp bốp”, “rung động” biết nhường nào.
Giang Văn Khê vốn đang sợ hãi khi nghe thấy tiếng vỗ
tay như sấm rền ấy thì bỗng buồn cười, bóng tối u ám trong lòng cũng được quét
sạch, chưa bao giờ nghe thấy vỗ tay vì người chết cả, chẳng phải đây là vui
mừng mong mỏi cho người chết được chết sớm, sớm siêu sinh hay sao?
Đại ca dẫn đầu bọn này thật ngốc nghếch, mà đám thuộc
hạ càng ngốc, lại còn phụ họa theo nữa chứ.
Cô cắn chặt môi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được,
cười thành tiếng: “Ngốc quá!”.
Khổ nỗi, tiếng vỗ tay của đám người đó càng lúc càng
nhỏ, tiếng cười khẽ của cô đã bị một gã đàn ông áo đen đứng gần nhất nghe thấy.
Chỉ nghe gã gầm lên một tiếng: “Cô cười cái gì?! Muốn
chết hả?!”.
Cô ngẩng lên nhìn người đàn ông cao to đó, sắc mặt vụt
tái nhợt.
Chết rồi, cô cười nhạo trước mặt người ta như thế,
đông người vậy, khỏi nghĩ cũng biết, cho dù mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng
đủ khiến cô chết chìm rồi.
“Bà mẹ nó, thằng khốn nào dám cười?!”, gã đại ca hung
tợn hỏi, nhìn về phía cô.
Cô lùi lại một bước nhỏ, trong lòng rất e sợ.
Hiếu Ân Viên rộng như thế, ngoài vài người đi tảo mộ
thấp thoáng xa xa thì chẳng còn thấy ai khác, nhân viên giữ nghĩa trang cũng
đứng đằng xa, cho dù cô hét lên, người ta nghe thấy cũng chưa chắc nghĩ là cô
đang kêu cứu. Lúc nãy gã đại ca kia đánh thuộc hạ nặng tay như thế, nếu là cô
thì đừng mong đứng dậy nổi, lại thêm mấy trăm người này, nếu họ cũng chen vào
phụ họa thì hôm nay cô ra được đây mới là lạ.
Thấy gã đại ca kia mặt mày giận dữ lao đến chỗ cô,
thuộc hạ hai bên đều dạt về hai phía, nhường đường cho đại ca của họ.
Khí thế ấy thật quá đáng sợ.
Cô mặc kệ tất cả, không biết sức lực ở đâu ra, huơ tay
chặt vào phần gáy của một tên cao to đứng trước mặt. Tên ấy đau quá, loạng
choạng, ngã vào một cái rãnh mương bên cạnh, chừa cho cô một lối thoát.
Thấy thế, cô liều mạng bỏ chạy.
“Bà mẹ nó, đuổi theo cho lão. Đuổi được rồi thì niêm
phong miệng cô ta cho lão, xem cô ta còn cười được không!”
Một đám người đạp trên những khoảnh đất lồi lõm, đuổi
theo hướng Giang Văn Khê chạy.
Những người tảo mộ xung quanh đề