
tỏ ra khó chịu với
tôi, nhưng lần này, tôi vẫn cảm thấy rất đau lòng. Tôi tưởng rằng sự nhớ mong mãnh liệt của tôi đối với Trình Chân chỉ là do sự ỷ lại, do những
lúc ký ức còn nhỏ, nhưng sau nhiều lần tiếp xúc, ở gần nhau, tôi mới bắt đầu hiểu suy nghĩ từ tận đáy lòng mình.
Bóng dáng Trình Chân hoà dần vào màn đêm, tôi thậm chí còn không đủ dũng khí để nhìn tiếp, dường như chỉ cần nhìn thêm một cái thì nỗi đau trong lòng tôi sẽ tăng thêm
một phần. Tôi cảm thấy đầu đau như búa bổ, những suy nghĩ trong đầu như
đang rối hết vào với nhau. Lẽ nào, tôi thật sự thích Trình Chân?
Sau tối hôm ấy, cả một tuần sau tôi không hề gặp Trình Chân.
Lá cây ngô đồng Pháp rụng đầy trên đường, những thân cây trơ trụi vẫn đứng sừng sững như vậy. Tôi ngồi trên băng ghế đá trong sân vận động, ngẩng
đầu ngắm nhìn bầu trời vô tận, suy nghĩ lúc thì mơ hồ, lúc thì tỉnh táo.
Thời tiết thế này, thật dễ khiến người ta đau lòng. Trên đường từ thư viện
quay về ký túc xá, có một nhóm con trai đang chơi bóng rổ, tôi bất giác
quay ra nhìn, nhanh chóng nhận ra dáng Lâm Nguyên Nhất trong đó.
Cậu ấy vẫn luôn thu hút ánh nhìn của người khác như vậy.
Ngồi trên băng ghế đá, tôi tiện tay mở cuốn sách vừa mượn của thư viện ra
xem, ngẩn người nhìn dòng chữ ngoài bìa sách, một lúc lâu sau mới bắt
đầu lật lật quyển sách.
“Đang nghĩ gì thế?”. Lâm Nguyên Nhất
không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh tôi, cậu ấy để quả bóng sang
một bên rồi ngồi xuống.
Tôi hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn cậu ấy,
cười cười nói: “Mình đang nghĩ, hôm nay cậu chơi bóng kém quá. Lúc nãy
liên tục mắc sai sót, ném bóng cũng thiếu chuẩn xác, thực là không giống như đang chơi bóng”.
Lâm Nguyên Nhất cười khẽ nói: “Cậu có thể chỉ dùng hai từ đầu tiên để trả lời không?”.
Tôi hơi sững người, mặt hơi ửng đỏ, ngượng ngùng cười “ha ha” hai tiếng,
quay đầu nói: “Cậu thật là biết đùa, chả trách người ta lại gọi cậu là
lãng tử bóng rổ!”
Lâm Nguyên Nhất khẽ cười: “Biệt danh đấy mọi
người chỉ gọi chơi thôi, mình không để ý đến”. Cậu ấy cười hì hì nhìn
tôi, ngọt ngào nói: “Mà cái này phải trách cậu, cậu nói thử xem, cậu
ngồi ở đây, không phải để làm mình phân tâm à?”
Tôi chán nản nghĩ thầm, không đâu tự nhiên nói nhiều làm gì.
Từ lúc Lâm Nguyên Nhất bắt đầu theo đuổi tôi, tôi luôn e ngại, lịch sự từ
chối cũng không được, bây giờ không chịu được đành phải nói thẳng ra,
nhưng cậu ấy chỉ cười dịu dàng. Cái kiểu theo đuổi cứ quấn lấy người
khác thế này, tôi thật hết cách với cậu ấy rồi.
Bây giờ tôi mới
hiểu tại sao bên cạnh Lâm Nguyên Nhất lại có nhiều bạn nữ xuất sắc đến
như vậy, vẻ ngoài đẹp trai của cậu ấy, thêm việc ăn nói tự tin đều là
những nét quyến rũ không thể cưỡng lại được đối với con gái.
“Lâm Nguyên Nhất miệt mài theo đuổi cậu, sắp biến thành đày tớ của cậu rồi
đấy”, Lâm Nguyên Nhất vừa quay lại sân bóng, Liễu Đình cũng không biết
từ lúc nào đi đến, mở miệng hỏi: “Cảm giác được hot boy của trường theo
đuổi thế nào?”.
“Rất không tốt. Tin đồn đầy rẫy mà chẳng có cái
nào đáng tin cả”. Tôi nói một cách thực tâm. Từ sau hôm hội thao, mọi
người đều biết tôi đã trở thành mục tiêu mới của Lâm Nguyên Nhất. Tin
đồn truyền đi nhanh chóng và bị xuyên tạc đến mức còn ghê hơn cả tưởng
tượng của tôi.
Như lúc nãy, tôi và Lâm Nguyên Nhất chỉ ngồi ở sân bóng nói vài câu, bị người khác nhìn thấy cũng có thể biến thành chủ đề bàn tán.
Có người đi qua, còn nói ầm cả lên: “Bạn nữ kia chính
là Lý Vi đấy, nhìn thì cũng có gì đặc biệt đâu cơ chứ, không hiểu sao mà Lâm Nguyên Nhất có thể thích cậu ấy được”.
“Gì chứ, cậu ấy rất có mánh khóe đấy, lần trước Lý Vi còn công khai ghen tuông, cãi nhau ở KTV nữa là”.
“Không ngờ gan cậu ấy lại lớn thế”.
“Loại con gái này, Lâm Nguyên Nhất sẽ không ở cạnh lâu đâu”.
Thế là, trong danh sách những bạn gái tai tiếng của Lâm Nguyên Nhất có thêm một cái tên “Lý Vi”. Có người nói, nhìn thấy bọn họ nắm tay nhau ở
phòng y tế; lại có người nói, nhìn thấy họ đi xem phim cùng nhau; lại
còn có người nói nhìn thấy hai người ôm hôn thắm thiết nữa ….
Tin đồn là loại vũ khí sắc nhọn nhất. Rất nhanh chóng, trong mắt những bạn
học khác, tôi trở thành đứa con gái đầy âm mưu, suốt ngày bám lấy Lâm
Nguyên Nhất, những bạn nữ bình thường chẳng nói năng gì bây giờ cũng
quay ra nhìn tôi với ánh mắt thù địch.
Chỉ có Liễu Đình cảm thấy
rất bất bình, an ủi tôi: “Mình thấy mấy người thích nói chuyện phiếm
kia, đơn giản chỉ là do ghen ăn tức ở thôi, không ăn được thì đạp đổ
thôi mà. Biết rõ ràng là Lâm Nguyên Nhất theo đuổi cậu mà bây giờ lại
thành thế này?”.
Tôi chỉ cười cười, không bình luận gì. Mồm miệng là của người ta, họ thích nói gì thì nói, tôi vẫn là tôi lúc đầu.
Tin đồn ngày càng tăng lên, dù chúng tôi chỉ đơn giản người trước người sau đi vào khu lớp học, cũng trở thành đề tài bàn tán của mọi người.
Vậy mà trong thời điểm nhạy cảm như thế, giáo viên hóa học còn ghép lớp
trong giờ thí nghiệm, và lớp tôi lại vừa đúng học cùng với lớp Lâm
Nguyên Nhất.
Lúc đi vào lớp, vì tôi đến khá muộn, nên phòng thí nghiệm đã chật kín người.