
ưa từng thấy người đẹp trai như thế này bao giờ à?”
Lâm Nguyên Nhất khua khua tay trước mắt tôi.
“Ừ…” Tôi nghĩ nghĩ một lú, trả lời cậu ấy: “Chưa bao giờ nhìn thấy cậu như vậy.”
Cậu ấy yên lặng nhìn tôi, dịu dàng nở nụ cười ấm áp, cất giọng thì thầm bên tai tôi: “Vậy cậu có thấy cảm động chút nào không?”
Tôi cúi đầu nói: “Cậu thật là biết ăn nói.”
Cậu ấy nắm chặt lấy tay tôi, bàn tay cậu ấy vô cùng ấm áp. Bàn tay Lâm
Nguyên Nhất rất to và ấm. Dần dần, chỗ bị bỏng trên tay tôi đã không còn đau nữa.
Tôi hơi nghi, nhẹ nhàng cho tay vào trong túi áo đồng phục, che dấu tâm trạng đang rối loạn của mình.
Từ sau buổi làm thí nghiệm hóa học ấy, những ngày ở trường của tôi lại càng không được bình yên.
Lúc đầu thì tự nhiên quần áo trong phòng của tôi bị vứt vào thùng rác một
cách kỳ lạ, sau đó thì trên bảng đột nhiên xuất hiện những dòng chữ xúc
phạm tôi, đang đi trong trường tôi cũng có thể bị một bạn nữ không quen
biết đụng phải. Điều dáng tức giận hơn là lúc tôi xuống căng tin ăn cơm, một bạn nữ chẳng quen chẳng biết bê bát canh trứng đi qua chỗ tôi, “lỡ
tay” làm đổ bát canh lên người tôi, sau đó còn không quên quay lại nhìn
tôi cười khẩy.
Đây rõ ràng là đang muốn gây hấn với tôi mà!
“Ghen tị, tất cả đều do ghen tị rồi đi gây chuyện mà!” Liễu Đình xắn tay áo
lên, thấy bất bình thay cho tôi: “Cậu phải phản kháng lại chứ! Nếu không bọn họ lại nghĩ là cậu dễ bắt nạt.”
“Cần gì phải làm thế, vỗn dĩ đã không có chuyện gì mà. Nếu mình đối đầu lại với bọn họ, như vậy
chẳng phải là sẽ thừa nhận quan hệ của mình với Lâm Nguyên Nhất à?” Tôi
nhìn Liễu Đình nói một cách thờ ơ.
Liễu Đình nản lòng, ngồi
xuống, nghiến răng nói: “Nhưng cậu thế này thì phải chịu thiệt quá, mình nghĩ cậu nên dứt khoát một lần luôn đi, đông ý làm bạn gái Lâm Nguyên
Nhất cho rồi.”
Đứng dựa vào lan can của sân tập, nhìn Lâm Nguyên Nhất đang chơi bóng trên sân phía trước mặt, tôi chó chút buồn bực, thở dài.
Tuy trường tôi nghiêm cấm yêu sớm, nhưng giới trẻ hiện nay có ai là không
có chút tình cảm xao xuyến, điều khác là có người thì âm thầm lặng lẽ,
còn có người thì ầm ĩ hết cả lên.
Tôi xoa xoa cằm nói: “Sao mình
lại đen đủi như vậy chứ. Trước đây Lâm Nguyên Nhất cũng có bạn gái nhưng đâu có bị làm ầm lên như thế này, hơn nữa, giữa mình và cậu ấy có
chuyện gì đâu cơ chứ.”
Liễu Đình nghĩ một lúc, đột nhiên tỉnh
lại, nói: “Đúng rồi, cậu nói thử xem, liệu có phải có người cố ý đứng
đằng sau khiêu khích.”
Không phải chứ? Ai lại cố ý nhằm vào tôi?
Tôi có đắc tội với ai đâu, trong số những bạn gái cũ của Lâm Nguyên
Nhất, tôi chỉ có ấn tượng với Lý Giai, nhưng chúng tôi cũng mới chỉ chạm mặt nhau có một lần, chưa nói gì đến quen biết.
Bầu trời xanh
ngắt, rộng bao la, sân tập truyền đến tiếng hò hét, làm đứt mạch suy
nghĩ của tôi. Quay đầu sang phía sân tập, dáng vẻ cao lớn, đẹp trai của
Lâm Nguyên Nhất vẫn thu hút như vậy, bàn tay ném bóng rồi lại chộp lấy
một cách rất nhẹ nhàng bình thản. Quả bóng bay vào rổ một cách chuẩn
xác, quay vài vòng trên viền rổ rồi nằm gọn bên trong, tim tôi cũng bị
quay vòng theo quả bóng.
Gió dịu dàng nhẹ lướt qua mặt tôi, tôi
vô tình nhìn về phía Lâm Nguyên Nhất ở gần đó. Không biết từ lúc nào, sự xuất hiện của cậu ấy đã không còn làm tôi cảm thấy bất ngờ. Người Lâm
Nguyên Nhất toát ra sức hút thần bí khiến tôi bất giác bị cuốn lại gần.
Nghĩ đến ánh mắt trầm lắng của cậu ấy, tôi đột nhiên cảm thấy chút bối rối,
lắc đầu nói: “Tiêu rồi, sao mình lại có thể bị dao động cơ chứ.” Tôi
than thở, tự nói với giọng nửa đùa nửa thật: “Nếu mình đồng ý đến với
Lâm Nguyên Nhất, mọi phiền phức sẽ được giải quyết dễ dàng, thật ra cũng có thể thử một lần.”
Liễu Đình sững người vô cùng ngạc nghiên
hỏi tôi: “Tại sao đột nhiên cậu lại…” Liễu Đình nói rồi, giọng bắt đầu
lại trầm xuống. Ánh mắt cậu ấy lướt qua vai, hướng về phía sau tôi.
Tôi ngờ vực hỏi: “Sao vạy?”
Từ phía sau lưng tôi truyền đến giọng nói vô cùng tức giận: “Cậu muốn lợi dụng Lâm Nguyên Nhât?”
Tôi quay đầu lại, mắt mở to, ngạc nghiên thốt lên: “Lý Giai!”
Lý Giai nhìn tôi với ánh mắt đầy sự thù địch, đến mức tim tôi như bị bóp nghẹt, hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng.
“Chuyện này…” Tôi vừa định mở miệng thì lập tức bị cậu ấy chặn lại.
“Mình đã nghe thấy hết rồi!” Lý Giai cắn môi, bàn tay đã nắm chặt lại, ánh
mắt bắt đầu chuyển sang màu đỏ. Cậu ấy giơ tay lên định đánh tôi, nhưng
đã bị Liễu Đình chặn lại.
“Này, cậu là ai thế, sao lại đánh người chứ?”
Lý Giai nhìn tôi với ánh mắt căm hận như tóe ra những tia lửa, gần như
muốn đâm xuyên qua người tôi. Lý Giai lúc này có chút đáng sợ, tôi hơi
rụt cổ lại. Lý Giai nhìn tôi, mắt trợn trừng, giọng nói cũng cao hơn:
“Lý Vi, không ngờ cậu lại là người nhiều mưu kế như vậy!”
Người trên sân tập nghe thấy tiếng quát tháo đều quay ra nhìn.
Trong phút chốc tôi bỗng cảm thấy mơ hồ, đầu óc có chút trống rỗng.
Không phải vì những lời Lý Giai nói, cũng không phải vì những ánh mắt xung
quanh mà là vì tôi nhìn thấy những giọt nước mắt của Lý Giai, từng giọt
từng giọt như những hạt chân trâu