
ngân phiếu đủ để cho gia
đình bình thường sống hai năm chỉ có thể đổi lại hai tháng thanh tĩnh,
Nguyễn Nhược Nhược không thể không mắng tú bà của Hoa Nguyệt lâu tham
lam, quả thực là hổ ăn thịt người không nhả xương. Nguyễn Nhược Long thể làm gì, “Cũng không còn cách nào khác, đây là nơi hấp thu ngân lượng
mà. Vàng bạc tuôn vào nơi này thật không khác gì nhỏ nước xuống tảng đá
bị nướng nóng. Lại nói Băng Thanh cô nương ca múa giỏi, cả sắc lẫn nghệ
đều tuyệt vời, chẳng những là hoa khôi đứng đầu ở Hoa Nguyệt lâu, nàng
đồng thời cũng là nhân vật có tiếng tại thành Trường An. Biết bao nhiêu
đại quan, quý nhân, vương tôn công tử sẵn sàng ném tiền vàng tới xem
nàng thanh ca mạn vũ, tú bà rộng lượng hoãn cho hai tháng đã là nể mặt
mũi lắm rồi.
“Đại ca, ta cũng biết tú bà đối với ngươi rất khách khí, chỉ là bà ta tại sao lại nể mặt mũi ngươi đến thế?”
Nguyễn Nhược Long nói: “Thật ra rất đơn
giản, Nguyễn gia nhà chúng ta buôn bán tơ lụa vải vóc đẹp nhất lẫn mới
nhất tại thành Trường An này. Các cô nương trong Hoa Nguyệt lâu đều yêu
thích vải lụa từ phường dệt của chúng ta, cung không đủ cầu. Ta vừa rồi
bảo với tú bà sẽ phá lệ chiếu cố Hoa Nguyệt lâu, không những cung cấp
đầy đủ mà còn giảm giá tiền. Tú bà thấy có lợi dĩ nhiên sẽ khách khí với chúng ta một chút.”
Thì ra là như vậy. Cũng không lạ a! Người trên giang hồ thường không tránh được cái lợi trước mắt, có qua có lại. Chỉ cần không thương thiên hại lý là không chừa thủ đoạn nào, cũng
không mất một mối quan hệ làm ăn lâu dài.
Thủy Băng Thanh ý tứ bảo Nguyễn Nhược
Long đợi dưới lầu, Nguyễn Nhược Nhược một mình đi lên chỗ nàng báo cáo
kết quả. Bước đầu tiên của kế hoạch đã thành công, trì hoãn kỳ hạn chính thức tiếp khách của nàng ta, giữ vững thân phận thanh sạch bán nghệ
không bán thân.
Vốn tưởng rằng Thủy Băng Thanh nghe được
sẽ như trút được gánh nặng, nào ngờ nàng chau mày đứng lên: “Cái gì?
Phụng bồi rượu, đánh đàn ca hát, còn nhảy múa nữa. Miễn cưỡng ta có thể
làm được điều thứ nhất, nhưng ba điều sau chắc chắn là không được nha!”
Nguyễn Nhược Nhược sửng sốt, suy nghĩ một chút liền hiểu, một nam nhân ở thế kỷ hai mươi mốt làm sao bảo hắn biểu diễn thanh ca mạn vũ? Nhưng…nàng có chuyện muốn hỏi: “Vậy những ngày
trước đây ngươi làm sao trốn được?”
“Dưỡng thương a!” Thủy Băng Thanh vừa nói vừa chỉ vào trán cho Nguyễn Nhược Nhược xem, vạch tóc ra liền phát hiện có một vết thương vừa mới lành lại, mỏng mỏng cong cong nhìn như nửa
vầng trăng.
Nguyễn Nhược Nhược không khỏi dậm chân,
“Vậy phải làm sao bây giờ? Vết thương cũng đã lành lại rồi, ngươi không
thể không bán nghệ nha, không có chuyện tú bà để ngươi nhàn rỗi mà
không hiến nghệ kiếm tiền cho mụ ta đâu.”
Thủy Băng Thanh kêu khổ cả ngày, “Ta có
thể hiến cái quái gì chứ! Nhất – không hát, Hai – không nhảy, khỏi bàn
vụ cầm-kỳ-thư-họa gì gì luôn.”
“Vậy ngươi còn làm được cái gì nữa? Ngươi ở thế kỷ hai mươi mốt rốt cuộc là làm công việc gì vậy? Có cái gì…có
thể ở trước mặt người khác biểu lộ bản lãnh không?” Nguyễn Nhược Nhược
cứ như pháo liên thanh mà đặt câu hỏi.
“Ta kinh doanh bất động sản, mở công ty
tư vấn xây dựng đo đạc. Nếu muốn ta làm đúng nghề chi bằng để ta mở văn
phòng địa sản đặt tại thành Trường An này để tư vấn kinh doanh đất đai
cho bọn quan nha quý tộc!” Thủy Băng Thanh nói một cách nghiêm trang.
“Ngươi còn tâm tư nói đùa nữa hả, tỉnh
lại đi, mau tìm biện pháp vượt qua cửa ải khó khăn này mới đúng. Kiến
thức chuyên môn của ngươi ở Đại Đường này coi như đồ bỏ, vậy tính qua
lĩnh vực nghiệp dư đi, ngươi bình thường có sở thích thích giết thời gì
không?”
“Sở thích của ta rất nhiều nha, ta là một người yêu thích vận động mà. Thích chạy bộ, bơi lội, leo núi, phiêu
lưu, bóng rỗ, đá banh, bơi thuyền trên biển…”
“Đủ rồi, đủ rồi”, không thèm đợi Thủy
Băng Thanh nói xong, Nguyễn Nhược Nhược vẻ mặt cau có không khách khí
cắt ngang lời nàng. “Chẳng có thứ gì dùng được. Ngươi…tại sao cũng chỉ
biết chơi những thứ này, tinh hoa văn hóa Trung Hoa năm ngàn năm của
chúng ta tại sao ngươi một chút cũng không chịu học? Cầm-kỳ-thư-họa chỉ
cần ngươi tinh thông một môn thì bây giờ cũng đâu đến nổi nào.”
Khẩu khí của nàng nghe giống như bà mẹ
đứng trong bếp giáo huấn con, Thủy Băng Thanh nghe được không phục lắm.
“Nghe nói Nguyễn Tam tiểu thư cũng là một tài nữ cầm-kỳ thư-họa lẫn thêu thùa may vá không thứ nào mà không tinh thông, ngươi cứ tùy tiện thi
triển một thứ cho ta nhìn thử coi.”
Nguyễn Nhược Nhược bị cứng lưỡi, nhưng
mau miệng nói: “Đúng đó, ta không làm được, nhưng ở đây cũng không có ai bắt ta đi ra ngoài hiến nghệ gì gì đó. Lão huynh, ngươi nên rõ tàng
tình hình của mình lúc này nha, bây giờ không phải là lúc tị nạnh. Ngươi mà còn mạnh miệng với ta nữa thì ta sẽ mặc kệ ngươi, để cho ngươi tự
sinh tự diệt đi.”
So với tình thế đôi bên, đối phương mạnh
hơn mình nên nàng không thể không cúi đầu. Thủy Băng Thanh lập tức mềm
đi, “Ngươi đừng mặc kệ ta nha! Ngươi nhanh nhanh nghĩ kế đi, ngươi muốn
ta làm thế nào thì ta sẽ làm thế ấy, toàn bộ đều