
nghe theo ngươi sắp
xếp.”
Nguyễn Nhược Nhược không cười nói, “Đừng nói như vậy, ta cũng không vì ngươi mà sắp xếp cái gì hết.”
Nhìn lại bộ dáng của Thủy Băng Thanh,
nàng không nhịn được bật cười: “Bộ dáng của ngươi bây giờ còn không nói
là anh tư kiều diễm?” Thủy Băng Thanh nhìn qua ôn nhu, nhẹ nhàng phảng
phất như có thể cưỡi gió bay đi.
“Đừng nói nữa” Thủy Băng Thanh vẻ mặt
buồn chán, “Từ sau khi ta nhập vào thân thể này thì bao nhiêu thể lực
rèn luyện trước kia không biết chạy đi đâu rồi, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, ta thật muốn treo giải thưởng cho người tìm được nó về
đây. Nếu không phải như vậy, tại tình cảnh này ta cũng có thể đánh ngã
vài người rồi bỏ chạy, cũng không sợ hãi quan phủ truy bắt. Phải biết
rằng ta trước kia cũng là thân thủ đai đen quyền đạo tam đẳng.”
Nguyễn Nhược Nhược giật mình, “Vậy tại
sao ngươi lại ra nông nổi này? Lúc ta nhập vào thân thể này cũng nghe
nói trước đây nó thuộc về một cô nương gió thổi một phát là gục, yếu ớt
vô cùng. Kỳ quái là sau khi ta “mượn” liền cảm thấy nó cũng…tốt lắm. Ngũ tạng lục phủ rồi da thịt xương, tinh lương giống như chế phẩm từ hợp
kim vậy, nửa điểm hư hỏng cũng không có, từ trên xuống dưới phải gọi là
hoàn hảo.”
Thủy Băng Thanh vạn phần uất ức, “Ngươi
chính là vận khí tốt hơn so với ta, hai chúng ta cùng một lúc lưu lạc
khó khăn, tại sao ta thành nữ tử thanh lâu còn ngươi lại thành đại gia
khuê tú. Cơ thể vốn bệnh hoạn liền biến thành sinh long hoạt hổ, lão
Thiên thật không công bằng.”
Nguyễn Nhược Nhược cười, “Có thể vì ngươi vốn là một nam nhân nên khi nhập vào thân thể nữ nhi không thể phù hợp
được. Ta thì khác, cùng là thân nữ nhi lại mạnh mẽ khỏe khoắn, khi nhập
vào cơ thể này chỉ có bồi bổ chứ không suy hại. Giống như nâng cấp một
chiếc CPU vậy, bộ nhớ lập tức được tăng lên, chỉ có thể vận hành nhanh
hơn lúc trước chứ không kém hơn được.”
“Ngươi cứ nâng cấp đi, nâng cấp không tính phí” Thủy Băng Thanh cũng nhịn không được nữa mà mỉm cười.
Hai người thương lượng một hồi lâu cũng
chết sống nghĩ không ra được đối sách. Cuối cùng Nguyễn Nhược Nhược liền đưa ra một biện pháp cũng không hẳn là biện pháp, “Thật sự không có
biện pháp triệt để, chi bằng ngươi dứt khoát một lần nữa hướng cây cột
kia mà đập đầu đi. Không cần dùng sức quá mạnh, chỉ cần chấn động não
một chút là có thể nằm dưỡng bệnh trên giường mấy ngày.”
Thủy Băng Thanh hai con mắt trợn trắng
nhìn Nguyễn Nhược Nhược thật lâu mới vừa nói: “Ngươi thật là độc ác, bộ
ta đập đầu không cảm thấy đau hả?”
Nguyễn Nhược Nhược hai tay giơ lên đầu
hàng, “Ta cũng biết kế này không được, nhưng ngươi nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn chưa! Được rồi, không phải ngươi có thể bơi lội đó sao? Nếu
không ngươi dứt khoát đem một đám khách dẫn tới bờ hồ rồi trước mặt mọi
người biểu diễn “bài ca thiếu nữ bơi lội” hay “hát trù thiếu nữ bơi lội” gì gì đấy. Ta đảm bảo người nhất cử thành danh, thiên hạ đều biết,
tuyệt đối so với sự kiện lần kia của ta danh tiếng vang dội hơn rất
nhiều”.
Thủy Băng Thanh bật cười, “thôi thôi, ta
thà chọn cách đập đầu vô cột còn hơn, không dám ở thời Đại Đường mà bôi
nhọ danh tiếng của cái mặt này, ta để một mình Tam tiểu thư ngươi nổi
tiếng đó.”
Đây chính là quyết định cuối cùng, thảo
luận một hồi cũng chỉ có thể đưa ra được một biện pháp không thể gọi là
biện pháp này. Trước khi chia tay Nguyễn Nhược Nhược nói, “Bây giờ còn
có thể thong thả mấy ngày, ngươi cũng không không nên vội vàng làm
ẩu…cũng không nên có cái chủ ý dại dột gì đó…”
Suy nghĩ một chút nữa, nàng nói thêm:
“Nếu thật sự nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, nhất định không được nghĩ
quẫn, đập đầu cũng phải cẩn thận chú ý đó nha! Ta cũng không muốn để đại ca của ta vì ngươi mà chết đi sống lại một lần nữa.”
“Ngươi yên tâm, đầu là đầu của ta, ta còn có thể bạc đãi nó sai.” Thủy Băng Thanh nhìn nàng hầm hầm, “Còn
nói…ngươi làm ơn đừng để gã đại ca…si tình kia tới làm phiền ta, không
có hắn ta cũng không cần nghĩ đến chuyện dại dột. Ngươi biết lần trước
sau khi ta bị thương nằm liền mấy ngày không dậy nổi, hắn mỗi ngày đều
tới trước mặt ta kể lể tình hình ngày trước, dùng một vài lời tâm tình
trước đây kể lại để ta có thể nhớ ra cái gì đó. Những lời này để chủ
nhân chân chính của thân thể này nghe chắc chắn sẽ rơi lệ. Nhưng ta là
người ngoài nha, nghe được cũng không có chút cảm giác gì, thật là phiền phức. Thật vất vả mới yên tĩnh hai bên tai được một chút, ta cũng không muốn hắn tới đây trêu chọc nữa.”
Thủy Băng Thanh nói như chuyện lặt vặt
những khi rỗi rảnh, thần thái vân đạm phong thanh như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng Nguyễn Nhược Nhược nghe được tâm tình liền chùng xuống,
nhịn không được thở dài một tiếng: “Ta phải làm sao với vị đại ca si
tình này bây giờ a! Hắn đem một mảnh si tâm tất cả đặt lên người Băng
Thanh cô nương này a!”
Vừa nói nàng vừa không tự chủ nhìn về
phía Băng Thanh xinh đẹp đang đứng trước mặt. Ánh mắt kia thấy vậy liền
run run, lập tức giống như bị roi ngựa quất một cái: “Ngươi đừng trông
cậy vào ta, ta không thể