
chuộc ngươi…ngươi cứ nói gì đi chứ?”
Thủy Băng Thanh cũng nghĩ đến điều này,
chỉ đành phải thở dài một tiếng gật đầu. “Cũng là, ngươi so với ta suy
nghĩ mạch lạc rõ ràng hơn, hết thảy chỉ còn biết nhờ cậy ngươi thay ta
lo liệu. Ta bị vây ở chỗ này, một chút sức mạnh cũng không có.”
“Yên tâm đi, Lưu huynh đệ, sau này ta sẽ
chiếu cố ngươi.” Nguyễn Nhược Nhược dùng lực mạnh vỗ vai hắn, dùng cách
nói của lão Đại xã hội đen đối với bọn đàn em. Thủy Băng Thanh cười mếu, “Đại tỷ, khi nào rảnh rổi hãy tới thăm ta. Ta một mình ở chỗ này thật
sự rất là thê lương. Nhân sinh không quen, chỉ có một mình ngươi là
người đồng hương, mặc dù không phải là thân nhân nhưng cũng còn hơn thân nhân a!”
“Nói hay lắm, chẳng qua là ta không thể
tùy tiện tới lui nơi này. Khi nào ta không tới được thì cứ để ca ca ta
tới thăm ngươi. Thế nào?”
“Đừng, đừng bao giờ, ngươi không tới cũng không sao nhưng đừng để hắn tới. Hắn mỗi lần như vậy đều sống chết nhìn ta chăm chăm, ta thật sự không chịu nổi. Thật muốn nói cho hắn biết
ngươi đừng nhìn ta, chúng ta đều là nam nhân.” Thủy Băng Thanh vẻ mặt
thống khổ không thể tả, Nguyễn Nhược Nhược nghe xong gục xuống bàn cười
nắc nẻ.
Trên đường trở về phủ, Nguyễn Nhược Nhược hỏi Nguyễn Nhược Long làm thế nào mà quen biết Thủy Băng Thanh.
“Lúc đầu ta cùng mấy bằng hữu đi Hoa
Nguyệt lâu uống rượu, gọi nàng ra phụng bồi rượu. Nàng là thanh quan
nhân, bán nghệ không bán thân. Hơn nữa còn nghe nói nàng là tiểu nữ của
một phạm quan nên không giống những cô gái thanh lâu khác, ngược lại còn là một cô nương khí chất lãnh nhược băng sương. Tam muội, không sợ
ngươi chê cười, đại ca ta vừa nhìn nàng lập tức động tâm.” Nguyễn Nhược
Long không hề che giấu, thẳng thắng thừa nhận với nàng.
Dừng một chút lại nói tiếp: “Nàng bề
ngoài mặc dù nhu nhược, tính tình cũng rất cương liệt. Vốn là đầu tháng
mười này tú bà sắp xếp nàng chính thức tiếp khách, nàng thà đập đầu vào
cột thà chết không nghe theo. Ngày đó nàng mất rất nhiều máu, thiếu chút nữa là không còn cứu kịp.”
Đầu tháng mười, Nguyễn Nhược Nhược âm
thầm gật đầu, đúng rồi, tính ra nàng và Lưu Đức Hoa cùng một ngày bị tai nạn xe cộ mà xuyên đến đây. Một đôi hồn phách song song tiến vào đời
Đường tại Trường An thành, cũng không biết cơ duyên thế nào sắp xếp hai
người nhập vào thân thể của hai thiếu nữ đang tự vẫn.
“Nàng mặc dù đã được cứu nhưng tính tình
thay đổi rất nhiều. Cả ngày buồn bực không nói một lời, hơn nữa còn quên mất nhiều chuyện trước kia, thậm chí cũng không nhớ được ta. Vốn là,
khách nhân tại Hoa Nguyệt lâu nàng không để ý đến bất cứ ai, duy độc đối với ta là…vài phần kính trọng.”
Nguyễn Nhược Nhược hiểu, xem ra cô nương
Thủy Băng Thanh này đối với Nguyễn Nhược Long là có tình. Chỉ sợ hai
người bọn họ từ lâu đã thề non hẹn biển cũng chưa biết chừng, bất quá
Thủy Băng Thanh hôm nay chính là bị Lưu Đức Hoa thay mận đổi đào, làm
hại Nguyễn Nhược Long mất ý trung nhân.
“Sau khi nàng quên mất ta liền không đáp
lại tình cảm của ta nữa, ngày đó nghe người ta nói ngươi tại bờ sông cứu người liền đột ngột tìm ta nói muốn gặp ngươi, ta ngay lập tức dẫn
ngươi tới gặp nàng. Tam muội, các ngươi cùng là nữ nhi nên hãy vì ta nói tốt một tiếng, giúp nàng nhớ lại…và đừng làm…chuyện dại dột nữa. Lần
kia nàng gặp chuyện không may, trái tim ta suýt chút nữa là rớt mất
rồi.” Nguyễn Nhược Long vừa nói vừa thở dài, “Chuộc thân mặc dù rất khó
làm, nhưng nói cho nàng biết ta sẽ cố gắng suy nghĩ biện pháp. Vô luận
ngàn vạn khó khăn, muôn vàn khó khăn nàng cũng còn có ta, ta sẽ không
rời xa nàng bất kể thế nào.”
Trong lòng Nguyễn Nhược Nhược không khỏi
chấn động, Nguyễn Nhược Long một mảnh thâm tình tựa như biển. Nữ tử
phong trần gặp gỡ công tử phú gia, tình chàng ý thiếp thường chẳng qua
là ân ái trong lúc nhất thời. Không nghĩ tới hắn đúng là toàn tâm toàn ý yêu thương cô nương kia.
“Đại ca, ngươi…ngươi đối xử tốt với Băng
Thanh cô nương như vậy, nếu như…nàng không đáp lại tình cảm của ngươi
thì làm sao bây giờ? Phải biết rằng, nàng cũng đã quên ngươi rồi.”
“Ta tin sẽ có một ngày nàng nhớ lại ta.”
Nguyễn Nhược Long tin tưởng mười phần. Không đành lòng đả kích hắn nữa,
Nguyễn Nhược Nhược đành ngậm miệng không nói. Còn có thể nói gì nữa đây? Cũng không thể nói thật cho hắn biết ngươi đừng uổng phí công sức nữa,
Thủy Băng Thanh thật ra không phải là Thủy Băng Thanh mà là nam nhân tên Lưu Đức Hoa tới từ thế kỷ hai mươi mốt. Nguyễn Nhược Nhược không muốn
đem sự thật này trút lên đầu hắn.
“Đại ca, chuộc thân là chuyện phi thường phiền phức, chi bằng trước mắt chúng ta nghĩ cách để tú bà không buộc nàng tiếp khách.”
“Ta cũng đang suy nghĩ! Tú bà thật sự khó mà thuyết phục.” Nguyễn Nhược Long than thở.
“Tú bà ham tiền, muốn bắt bà ta thỏa hiệp thì ngoài cách dùng ngân lượng xem ra không còn phương án nào khác. Đại ca, ta còn có nhiều châu báu. Ngươi quay trở lại thương lượng với tú
bà, ta trở về đem châu báu đổi thành ngân phiếu, cùng tú bà mua một
khoảng thời gian cho Thủy Băng Thanh, không để nàng đi tiếp khách.